Mạnh Viễn Sanh thất thần bước đi trên con đường lớn.
Lúc đối mặt với Giang Mạch, bề ngoài cậu ta có vẻ thản nhiên, nhưng thật ra trong lòng đã đau đến chết lặng.
Vì Giang Mạch, cậu ta đã hết lòng hết dạ suốt sáu năm trời. Giang Mạch không thích ăn cơm ngoài, cậu ta liền tự tay nấu những bữa ăn dinh dưỡng cho đối phương. Tính cách Giang Mạch nóng nảy, dễ đắc tội với người khác, cậu ta liền khéo léo đứng ra xử lý, hòa giải giúp. Giang Mạch ghét mấy chuyện xã giao vặt vãnh, cậu ta liền thay gã ghi nhớ từng người trong giới, từng chuyện lớn nhỏ, âm thầm nhắc nhở để Giang Mạch không lỡ việc.
Cậu ta chưa từng nghĩ rằng, thứ tình cảm mình bỏ ra ngần ấy năm, đối phương lại chỉ là một tên tra nam bội bạc.
Ngoài nỗi đau, còn có sự mờ mịt.
Mấy năm nay, toàn bộ cuộc sống của cậu ta đều xoay quanh Giang Mạch, chẳng có chút gì là vì bản thân. Hiện giờ rời khỏi Giang Mạch, cậu ta thậm chí không biết mình nên đi đâu, về đâu.
Bầu trời bắt đầu lất phất mưa rơi.
Mạnh Viễn Sanh ôm đầu gối ngồi bên lề đường.
Cả người ướt sũng trong mưa, trông chẳng khác nào một chú mèo con bị vứt bỏ.
Đột nhiên, cơn mưa lạnh buốt biến mất khỏi người cậu ta.
Mạnh Viễn Sanh ngơ ngác ngẩng đầu, phát hiện bên trên đầu mình không biết từ lúc nào đã có một chiếc ô che chắn.
Người cầm ô là một thanh niên trông chừng hơn hai mươi tuổi, tóc nhuộm màu lanh nhạt, đôi mắt trong veo ướt đẫm như chú cún nhỏ, sống mũi cao, môi khẽ cong nhẹ, đôi môi mềm mại đầy đặn trông cực kỳ đáng yêu.
Ánh mắt người ấy trong trẻo, nụ cười nhàn nhạt nhưng có sức hút kỳ lạ. Dù tâm trạng nặng nề như Mạnh Viễn Sanh, cũng không kìm được mà thấy nhẹ nhõm phần nào.
Cố Tinh Thời lên tiếng: "Cậu còn ổn không? Có muốn đến bệnh viện không?"
"Cảm ơn, tôi..." Mạnh Viễn Sanh theo phản xạ định cảm ơn, nhưng ngay sau đó chợt nhận ra điều gì, trợn mắt nói: "Là cậu?!"
Cố Tinh Thời chớp chớp mắt, vẻ mặt ngơ ngác: "Cậu biết tôi sao?"
Mạnh Viễn Sanh mím chặt môi, dù mở miệng hỏi nhưng giọng lại chắc nịch: "Lúc trước ở cửa hàng tiện lợi 24h, người đó là cậu, đúng không?"
Cố Tinh Thời lập tức kinh ngạc: "Cậu làm sao nhận ra tôi?"
Cậu rất chắc chắn rằng lúc đó ở cửa hàng tiện lợi, Mạnh Viễn Sanh hoàn toàn không nhìn thấy mặt cậu.
Mạnh Viễn Sanh đáp: "Tôi nghe ra giọng cậu."
Cố Tinh Thời càng chấn kinh rồi.
Khi đó cậu chỉ nói đúng một câu, mà bên cạnh lại là tiếng mưa, tiếng xe cộ ồn ào, bản thân cậu còn nghe không rõ mình nói gì, vậy mà Mạnh Viễn Sanh không chỉ nghe được, còn nhận ra cậu từ giọng nói.
Cái lỗ tai quái vật gì vậy trời!
Mạnh Viễn Sanh nhìn cậu chằm chằm, bình tĩnh hỏi: "Lúc đó cậu cố tình để tôi nghe thấy, đúng không?"
"Cậu là ai? Mục đích là gì?"
Cố Tinh Thời cũng không định giấu giếm gì, liền thẳng thắn đáp: "Tôi là một người đại diện."
"Người đại diện?" Mạnh Viễn Sanh sững người một lúc.
Nhưng cậu ta nhanh chóng nhớ ra, Giang Mạch sắp hết hạn hợp đồng, dạo gần đây quả thật có không ít công ty tiếp xúc với gã, ý đồ muốn giành ký về dưới trướng.
Nghĩ đến chuyện Cố Tinh Thời cũng vì mục đích này mà xuất hiện, trong lòng Mạnh Viễn Sanh không khỏi dâng lên một nỗi khó chịu mơ hồ, giọng nói cũng lạnh đi mấy phần: "Nếu cậu định dùng chuyện này để uy h**p Giang Mạch, tôi khuyên cậu nên từ bỏ."
Cố Tinh Thời nghiêng đầu, tò mò hỏi: "Tại sao?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!