Hiện trường lặng ngắt như tờ.
Làn đạn tạm dừng một giây, sau đó bỗng nhiên bùng nổ.
[Cậu ta nghĩ cậu ta là ai vậy?! Một kẻ đạo nhạc còn không biết xấu hổ khiêu chiến cả đạo sư?!]
[Có thể loại bỏ người như vậy được không, tôi chẳng còn tâm trạng xem người khác biểu diễn nữa!]
[Hì hì, tôi lại thấy khá thú vị nha. Là trợ lý phản bội đạo nhạc, hay là ông chủ bị bóc lột phản công trả đũa, cũng đáng để chứng minh một chút chứ ~]
[Chứng cứ bày ra ngay trước mắt rồi, còn chứng minh gì nữa?! Ai biết sau lưng có gì mờ ám hay không!]
[Ai da! Mới chưa bắt đầu thi đấu đâu, đã vội kết luận có nội tình rồi! Hay là nói thẳng các người không tin tưởng chủ tử của mình, sợ cậu ta còn không bằng một thực tập sinh?]
......
Khiêu chiến còn chưa bắt đầu, trên mạng đã náo loạn ầm ĩ.
Giang Mạch ngồi trên ghế, lòng bàn tay lấm tấm mồ hôi.
Tất cả mọi người đang nhìn hắn.
Hắn biết, bản thân không thể nào từ chối ứng chiến.
Vì thế, hắn cố gắng áp chế phẫn nộ trong lòng, tỏ vẻ điềm đạm nói: "Dù sự việc có hơi đột ngột, nhưng nếu bạn Mạnh đã chủ động khiêu chiến, chắc hẳn cũng đã chuẩn bị kỹ càng. Tôi đồng ý ứng chiến."
Từng câu từng chữ đều ngầm ám chỉ rằng: Mạnh Viễn Sanh đã chuẩn bị từ trước, còn hắn thì không, trận khiêu chiến này không công bằng.
Hiện trường lập tức rộ lên tiếng bàn tán.
Quả thực, ngẫu hứng sáng tác thì làm sao có thể so với một bài hát đã được chuẩn bị, trau chuốt từ trước?
Không ít người cũng bị Giang Mạch thuyết phục, cho rằng trận khiêu chiến này không công bằng.
Ai ngờ, Mạnh Viễn Sanh lại lắc đầu: "Là tôi chủ động đưa ra khiêu chiến, đương nhiên phải để thầy ra đề."
Giang Mạch sửng sốt, gần như không tin nổi tai mình.
Hiện trường lại một lần nữa xôn xao.
Cái này còn gọi là khiêu chiến sao?
Chẳng phải như vậy là chắp tay nhường phần thắng cho Giang Mạch à?
Giang Mạch không thể tin nổi nhìn về phía Mạnh Viễn Sanh, chỉ thấy anh vẻ mặt bình tĩnh, không để lộ chút tâm tình nào.
Mạnh Viễn Sanh như vậy khiến hắn cảm thấy vô cùng xa lạ.
Rốt cuộc anh đang toan tính điều gì?!
Câu hỏi này, Doãn Hạc Phong cũng đang hỏi Cố Tinh Thời: "Cố lão đệ, tôi biết các người muốn rửa sạch tin đồn đạo nhạc cho Mạnh Viễn Sanh, nhưng cách này có phải quá mạo hiểm rồi không?"
"Vì sao lại nói thế?" Cố Tinh Thời mỉm cười, hỏi lại.
Doãn Hạc Phong: "... Cái này chẳng phải rõ ràng sao? Để Giang Mạch ra đề, lỡ cậu ta chọn bài đã chuẩn bị sẵn thì sao? Hay là các người đang dùng phép khích tướng, ép cậu ta không dám ra đề?"
Cố Tinh Thời chỉ cười lắc đầu: "Tôi còn sợ cậu ta không ra đề cơ đấy!"
Doãn Hạc Phong: "?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!