Theo như Tôn Hồng Phi được biết, Văn Việt đến Đôn Hải Thị lần này là để xử lý vấn đề phát sinh ở hạng mục mới khu Di Hải.
Văn Việt đích thân tới đây giải quyết chuyện, đồng thời cũng tiện thể tìm hiểu sơ qua tình hình của chương trình 《Nam Đoàn Huấn Luyện Doanh》.
Chỉ là vừa đến nơi, hắn liền bị một cuộc điện thoại gấp từ Nam Phong gọi đi, mãi đến một giờ sau, trợ lý của anh, Đường Lăng mới thông báo cho Tôn Hồng Phi các bên đến khách sạn nghỉ dưỡng Di Hải Hoa Viên.
Khách sạn này cũng là sản nghiệp dưới trướng Văn thị, nhưng trước kia thuộc quyền quản lý của chú hai Văn Việt. Nhưng ba tháng trước, khách sạn này cùng với dự án mới của khu Di Hải đều đã bị Văn Việt thu vào túi riêng.
Đường Lăng nói với Tôn Hồng Phi rằng hành trình của Văn tổng lần này rất gấp, tối 9 giờ còn phải bay trở về Kinh Thị, cho nên thời gian dành cho buổi báo cáo nhiều nhất cũng chỉ có một tiếng đồng hồ.
Tôn Hồng Phi lập tức cuống cuồng.
Bản kế hoạch ban đầu họ chuẩn bị kéo dài hai tiếng, bây giờ lại phải cắt xuống một nửa nội dung, vậy thì... nên cắt chỗ nào đây chứ?!
Đúng lúc hắn đang đau đầu, liền thấy Cố Tinh Thời mặc áo thun nhăn nhúm, thần sắc thỏa mãn từ thang máy chuyên dụng tầng cao nhất đi xuống.
Tôn Hồng Phi lập tức tỉnh ngộ!
Có thể khiến Văn tổng vừa đến nơi liền bị kéo đi cả tiếng đồng hồ, ngoại trừ vị Cố tổng kia ra, thì còn có thể là ai?!
Nghĩ tới đây, hắn cẩn thận mở miệng hỏi Đường Lăng: "Trợ lý Đường, lần này Văn tổng tới đây là để gặp ai sao?"
Đường Lăng khẽ nhíu mày.
Văn tổng đã hạ lệnh rõ ràng, chuyện fan cuồng của Thẩm Duật tuyệt đối không được để lộ. Tên Tôn Hồng Phi này tám phần là đã nghe được gió máy ở đâu đó.
Nghĩ vậy, hắn liền lạnh giọng cảnh cáo: "Tôn chủ quản, chuyện không nên hỏi thì đừng hỏi, đừng tự tiện suy đoán."
Tôn Hồng Phi hơi sững người.
Trong lòng âm thầm mắng một câu, hai người yêu nhau thì cứ yêu đi, có cần phải che che giấu giấu như mấy minh tinh lưu lượng không?!
Tuy vậy, trên mặt hắn vẫn rất biết điều mà mỉm cười lấy lòng, nói: "Trợ lý Đường cứ yên tâm, tôi tuyệt đối không hé răng nửa chữ!"
Nhưng mà, cắt phần nội dung nào, báo cáo cái gì... trong lòng hắn đã sớm tính toán rõ ràng!
Tôn Hồng Phi đi theo Đường Lăng vào phòng tổng thống tầng cao nhất chuyên dành cho Văn Việt.
Văn Việt đang đứng bên cửa sổ gọi điện thoại.
Chỉ là một bóng lưng thôi, cũng đủ khiến Tôn Hồng Phi lập tức cảm nhận được áp lực khổng lồ.
Chẳng bao lâu, Văn Việt cúp máy, quay lại ngồi vào ghế làm việc. Một tay xử lý văn kiện do Đường Lăng chuyển đến, tay kia nhẹ nhàng ra hiệu: "Nói đi."
Tôn Hồng Phi lập tức bắt đầu báo cáo tình hình chương trình 《Nam Đoàn Huấn Luyện Doanh》 trong thời gian gần đây.
Phần đầu tiên là báo cáo tổng quan.
Văn Việt không biểu lộ cảm xúc gì, thỉnh thoảng chỉ xen vào vài câu hỏi đúng trọng tâm.
Tôn Hồng Phi không ngờ anh vừa làm việc vừa nghe báo cáo mà vẫn nhớ rõ mạch nội dung rành mạch đến thế, căn bản không dám lơ là nửa phần.
Hơn nửa tiếng sau, phần báo cáo đầu tiên mới kết thúc.
Văn Việt cũng đã xử lý xong văn kiện.
Anh đứng dậy, Đường Lăng lập tức mang áo khoác lại cho anh.
Văn Việt khoác áo, vừa bước ra ngoài vừa nói ngắn gọn: "Tiếp tục."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!