Thẩm Duật không quen ở trong khách sạn mà tổ tiết mục 《Nam đoàn huấn luyện doanh》 sắp xếp, mà tự bỏ tiền ở khách sạn năm sao duy nhất gần đó, Khách sạn nghỉ dưỡng Di Hải Hoa Viên.
Khách sạn nằm sát biển Di Hải, khu vực phụ cận đều do tập đoàn Văn thị đầu tư khai phá.
Vốn chẳng thiếu tiền, Thẩm Duật trực tiếp ở phòng áp mái tầng cao nhất, toàn bộ suite rộng gần 500 mét vuông, đi kèm quản gia chuyên nghiệp và phục vụ riêng. Mỗi ngày đều có nhân viên tiến hành dọn dẹp tổng thể.
Ban đầu, Thẩm Duật vẫn cảm thấy khá thoải mái khi ở đây.
Nhưng dạo gần đây, không hiểu sao hắn luôn có cảm giác không yên tâm khi ở trong phòng. Vì vậy, trừ lúc ban đêm về ngủ, phần lớn thời gian hắn đều ở lại cùng tổ tiết mục.
Tuy xuất thân hào môn, Thẩm Duật lại khá thân thiện, thường ngày hay nói đùa cùng các thực tập sinh.
Hơn nữa, hắn rất có trách nhiệm, nhờ vậy mà nhóm luyện tập sinh dưới tay hắn tiến bộ trông thấy.
Hôm nay, tổ của hắn cần ra ngoài quay phần trò chơi gia đình và một đoạn tuyên truyền cho chương trình, Thẩm Duật bèn tan ca sớm.
Tuy không muốn về khách sạn, nhưng lúc đó cũng đã năm sáu giờ chiều, khu vực xung quanh chẳng có gì thú vị, mà đến trung tâm thành phố thì lại mất hơn 40 phút đi xe, nên hắn cũng ngại.
Do dự một lúc, cuối cùng vẫn quyết định về khách sạn.
Vì không thích trong phòng có người lạ, trợ lý và vệ sĩ của hắn đều ở phòng tầng dưới.
Thẩm Duật đóng cửa, thuận tay cởi khuy áo cổ, rồi đi đến tủ lạnh lấy một chai nước. Không ngờ vừa mới uống một ngụm, hắn lập tức cảm thấy có gì đó không ổn.
Hắn mở ngăn ngoài nơi mấy chai nước xếp ngay ngắn, thì phát hiện phía trong có một khoảng trống, giống như có người từng lấy đi một chai từ hàng bên trong.
Thẩm Duật giật mình vì suy nghĩ đó.
Ngay sau đó, hắn lại cảm thấy có phải mình quá nhạy cảm hay không, có lẽ chỉ là trợ lý sơ suất, chưa kịp bổ sung.
Thế nhưng trong lòng hắn vẫn cảm thấy có chút khó chịu, ngay cả nước cũng không uống nổi.
Vì vậy, hắn đóng cửa tủ lạnh lại, định mở nhạc nghe một chút.
Đúng lúc này, điện thoại nội bộ vang lên.
Thẩm Duật bắt máy, người ở quầy lễ tân báo, có một người tên là Cố Tinh Thời muốn đến gặp hắn, hỏi hắn có đồng ý tiếp hay không.
Thẩm Duật hơi sững người.
Hắn có chút ấn tượng với cái tên Cố Tinh Thời này.
Sau buổi sân khấu sơ khảo, hắn bắt đầu chú ý đến ca khúc mà Mạnh Viễn Sanh và Trình Tân chọn lựa, cảm thấy khá hứng thú. Sau đó hai người chọn hắn làm huấn luyện viên, từ đó mới trò chuyện nhiều hơn. Hai người nói bài hát kia là do người đại diện của họ, Cố Tinh Thời chọn giúp.
So với những người đại diện khác với ngoại hình bình thường, dáng dấp đủ kiểu cao thấp mập ốm, thì Cố Tinh Thời thực sự là một dòng nước trong giữa đám đông.
Dĩ nhiên, điều khiến hắn ấn tượng sâu sắc hơn cả là khí chất của Cố Tinh Thời chân thành, ngoan ngoãn, khiến người ta rất dễ sinh lòng tin.
Nếu là người đại diện khác liên hệ riêng với huấn luyện viên trong lúc thi đấu, Thẩm Duật chắc chắn sẽ liên tưởng tới mấy chuyện chẳng tốt đẹp gì.
Ví dụ như hối lộ, hoặc là □□ gì đó.
Nhưng nếu là Cố Tinh Thời...
Nghĩ đến đôi mắt trong veo như cún con kia.
Thẩm Duật: Chắc chắn là có chuyện gì rất quan trọng, cậu ấy mới tìm đến tôi vào lúc này.
Đặc biệt là quầy lễ tân còn nói, Cố Tinh Thời hi vọng hắn cho gọi cả trợ lý lên.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!