Hai tiếng trước.
Khi Tiêu Quy An vừa chỉnh sửa xong nhân vật [Tác giả], bầu trời bên ngoài đã tối sầm lại. Dù ban đầu vẫn còn chút ánh sáng nhạt nhòa như ban ngày, nhưng giờ đây bóng đêm đã hoàn toàn bao trùm.
Không giống thế giới thực với ánh đèn rực rỡ khắp nơi, các thành phố lớn luôn sáng như ban ngày, thì thế giới trò chơi kinh dị lại yên ắng và lạnh lẽo, vốn dĩ là một "thành phố quỷ" được tạo nên bởi quy tắc trói buộc. Khi trò chơi chưa bắt đầu, nơi này hoàn toàn không có lấy một chút sinh khí.
Hắn xoay xoay vai, cảm thấy hơi nhức mỏi.
Đó là vì Tiêu Quy An vẫn chưa hoàn toàn dung hợp với thi thể của nhân vật [Tác giả].
Thấy đồng hồ treo tường đã chỉ 9 giờ 30, hắn thoáng ngẩn người. Nghĩ đến nhiệm vụ kế tiếp, Tiêu Quy An trầm mặc một lúc. Sau khi hoàn tất việc tạo hình nhân vật [Học sinh], hắn cũng không chắc còn đủ thời gian để đi thu thập thông tin nữa không.
Thôi thì, tới đâu hay tới đó. Nghỉ một chút rồi tính tiếp.
Cảm thấy đầu hơi thiếu oxy, Tiêu Quy An bước ra ban công, hít vài hơi không khí trong lành để điều chỉnh lại tâm trạng.
Vừa mở cửa ra, ban công đã bị sương mù dày đặc bao phủ. Làn sương đen cuồn cuộn nhẹ nhàng, lan tràn khắp không gian, không thấy một căn nhà nào có ánh đèn sáng.
Phía ngoài khu dân cư cũng là một vùng mù mịt, xa tít tắp đâu đó dường như có một sinh vật khổng lồ và đáng sợ đang chậm rãi chuyển động, ánh sáng đỏ nhè nhẹ như máu từ nó lan ra, lờ mờ nổi lên giữa thế giới tối tăm.
Nhưng tất cả những thứ ấy không liên quan gì đến Tiêu Quy An. Căn nhà nhỏ ấm áp của hắn như một nơi tách biệt hoàn toàn với thế giới kia.
Hắn thong thả tưới nước cho những chậu cây mình chăm sóc kỹ lưỡng, vừa rót đầy bình tưới từ vòi sen, vừa đổ từng chậu một cách đều đặn.
Trong bóng tối nơi ban công, một bóng đen vặn vẹo lặng lẽ trườn tới gần lan can, lộ ra nửa cái đầu nhỏ, ánh mắt trống rỗng nhìn về phía Tiêu Quy An, nhưng không thể thấy rõ điều gì.
Tiêu Quy An hoàn toàn không để ý đến ánh mắt đang âm thầm dõi theo mình. Vì tâm trạng đang tốt, hắn lẩm nhẩm mấy khúc hát lạ tai, mang theo hơi thở xưa cũ, dường như không thuộc về thời đại này.
Hắn không hề biết rằng tiếng hát khe khẽ ấy đang bay xa, lan dần ra trong thế giới yên lặng, trở nên rõ ràng đến kỳ lạ.
Ở phương xa, sinh vật khổng lồ đang chuyển động chậm rãi bỗng khựng lại. Vô số xúc tu như mắt sên của nó đồng loạt hướng về phía Tiêu Quy An, cặp mắt đỏ như máu khổng lồ cũng xoay tròn chậm rãi, như thể vừa cảm nhận được điều gì đó.
Rồi-
Nó đổi hướng, tiến về phía nơi ở của Tiêu Quy An.
Tuy khoảng cách có vẻ còn rất xa, chuyển động của nó cũng rất chậm chạp, nhưng với thân hình khổng lồ kia, nó có thể dễ dàng trùm lên cả những con đường rộng lớn, thậm chí nửa thành phố cũng nằm dưới chân nó.
Chỉ trong vài nhịp thở, khoảng cách giữa nó và Tiêu Quy An đã gần hơn rất nhiều.
"Chết tiệt! Tại sao cái [Ông chú quét đường] kia lại chuyển hướng về phía đó?! Là thằng nào giữa khoảnh khắc yên tĩnh lại còn hát vậy?!"
Trên đỉnh một tòa tháp cao ẩn mình ở phía tây, một người mặc đồ chuyên dụng ngẩng lên nhìn chăm chú, hai mắt tròn xoe mở lớn, đúng lúc phát hiện sinh vật khổng lồ kia đang đổi hướng.
Trong màn sương đen bao trùm tử khí, thiếu niên mặt búng ra sữa tên Thường Minh Thụy đang giơ một thiết bị quan sát lên
-một loại quỷ vật trung cấp tên là [khuy đồng]. Thiết bị này có thể tạm thời xuyên qua sương mù dày đặc của khoảnh khắc yên tĩnh để quan sát tình hình.
Sau khi được chỉnh sửa và cải tạo đặc biệt trong nội bộ tổ chức, nó trông không khác gì một ống nhòm hiện đại.
"Phía đó, ngoài cái trường học có điểm dị thường thì theo thông tin đã thu thập trước đó, hầu như không có thứ gì có thể khiến [Ông chú quét đường] bị hấp dẫn cả."
"Dù vậy... chúng ta cũng không thể đoán chắc được chuyện gì."
Một thanh niên tóc đen có vẻ nghiêm túc đẩy kính lên, trong tay cầm một quyển sổ lớn, vừa ghi vừa quan sát.
Chuyện đang diễn ra hoàn toàn khác với thường lệ. Đối mặt với một sinh vật mà con người không thể sinh nổi chút dũng khí nào để chống lại, không ai không cảm thấy hoảng loạn và sợ hãi.
Dù hiện giờ họ đang ở rất xa khu vực đó, cũng không phải điểm trò chơi được kích hoạt, nhưng bàn tay vẫn không ngừng run rẩy...
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!