Chương 50: Thời khắc đã đến

Hứa Tử Thăng không kiềm được tim đập thình thịch, nỗi sợ len lỏi vào từng hơi thở. Hắn có thể cảm nhận được linh hồn của Quy Dịch đang không ngừng tụ lại.

Thông qua quyển "huyết sắc chi thư"

- khế ước căn nguyên, hắn hoàn toàn chắc chắn người đang từng chút từng chút sống lại trước mắt mình chính là Quy Dịch.

Từng mảnh huyết nhục tơi tả bay ra từ những trang sách đen sì, chầm chậm tụ lại quanh một bóng người.

Nhưng...

Vẫn chưa đủ.

Trái tim đã vừa kịp đập lại đó, giờ lại trở nên mong manh, yếu ớt.

Luồng sức mạnh cấm kỵ từ con mắt vô đồng trước đó đã hủy hoại phần lớn thân thể Quy Dịch, máu thịt chẳng còn sót lại bao nhiêu. Linh hồn thôi là không đủ

- Quy Dịch cần một trái tim mạnh mẽ hơn để làm điểm tựa.

Ánh mắt Hứa Tử Thăng bỗng trở nên nguy hiểm tột độ, lướt qua đám quỷ quái đang lảng vảng trên sân thượng, không còn chút nhiệt độ, lạnh đến rợn người.

Nếu đã cần, vậy hắn sẽ lấy thẳng tại chỗ.

Dùng máu thịt đó xây lại cho Quy Dịch một thân thể tốt hơn. Nếu có thể, hắn còn muốn nhân cơ hội này giải trừ trạng thái quỷ hóa cho cậu

- để Quy Dịch không cần phải mãi giằng co với ác niệm trong mình nữa.

Tác giả cũng nhận ra tình hình, ánh mắt điềm nhiên như thường.

Người thích hợp nhất lúc này

- không phải chính hắn sao?

Là kẻ duy nhất sở hữu máu thịt đủ tầm để cân bằng phần nào sức mạnh của con mắt vô đồng kia, và cũng là kẻ duy nhất... có thể tự tay rút trái tim ra mà không chết.

Từ vị trí ngực trái, đầu ngòi bút khẽ vạch xuống một đường.

Không có máu.

Chỉ thấy Tác giả nhẹ nhàng moi ra từ lồng ngực một quả tim không chút nhịp đập, trắng bệch, như thể thứ đó vốn không hề thuộc về một sinh thể.

Gương mặt hắn vẫn bình tĩnh ôn hòa, như thể chỉ vừa rút ra một linh kiện hỏng hóc tầm thường.

Thế nhưng, luồng sức mạnh không thể gọi tên kia

- thuộc về con mắt vô đồng

- tựa như bị khiêu khích, đột nhiên trỗi dậy, cuồng bạo phản kích.

Pháp trận đã chạm tới ngưỡng cuối cùng.

Hai loại bọ cánh cứng quỷ dị dung hợp lại, hóa thành một thanh đại kiếm sắc lẹm, từ tầng không giáng xuống, nhắm thẳng vào Tác giả.

Nhưng người đang cầm trái tim trong tay lại chẳng hề phản ứng.

"Oành --!"

Bỗng một làn hơi thở xa lạ bùng nổ, hoàn toàn khác biệt với mọi tồn tại đã có từ trước đến giờ. Thứ đó cao hơn, xa hơn, cổ xưa hơn bất cứ ai

- và cũng đáng sợ hơn bất kỳ điều gì từng xuất hiện nơi đây.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!