Bên trong cánh cửa là một thế giới hoàn toàn khác.
Hứa Tử Thăng theo sau Tác Giả bước vào, cảm giác như toàn thân rơi vào một không gian xa lạ, tách biệt với hiện thực.
Lối đi quanh co như gác mái, cảnh vật mang phong cách lâm viên của thế kỷ trước: cổ kính, tinh xảo, hành lang khắc hoa, cửa sổ chạm rỗng tinh tế. Thỉnh thoảng có một hai chỗ trông không hợp cảnh quan, vết cháy sạm đen và mục nát đột ngột xuất hiện như thể từng có thứ gì đó bị thiêu hủy nơi đây.
[Tác Giả]– Yến Đình Thần, ung dung đi trước dẫn đường, hoàn toàn không e ngại lưng mình lộ trước mặt người khác, cứ như chẳng sợ bị tập kích từ sau lưng.
Thỉnh thoảng, khi đi ngang một tiểu cảnh, hắn còn chậm rãi kể cho Hứa Tử Thăng nghe vài chuyện thú vị của quá khứ.
Hứa Tử Thăng quan sát toàn bộ khu nhà cổ này, không thể đoán được rốt cuộc nơi đây rộng bao nhiêu. Dù là cư dân lâu tầng sáu cũng không thể nào chứa được một không gian như thế này. Có những khu vực trống trải, lộ rõ dấu tích từng bị phá hủy hoặc bỏ hoang.
[Tác Giả]dường như nhận ra nghi hoặc của Hứa Tử Thăng, chỉ mỉm cười: "Ta mới chuyển đến đây không lâu, còn chưa trang trí xong. Dù sao cũng già rồi, trí nhớ không tốt nữa…"
Nói như vậy, ánh mắt dịu dàng như ngọc của thanh niên tóc dài ấy thoáng ánh lên vài phần cô đơn, như thể đang hoài niệm thứ gì đã mất.
Bọn họ đi lòng vòng qua đình viện, bước vào một khu tiểu viện yên tĩnh được sơn đỏ, thoang thoảng hương trầm. Tre trúc thẳng tắp, gió nhẹ thổi qua, trên bàn đá trong sân, nước trà đã pha, sương mù bốc hơi mờ ảo, trà cụ đã được chuẩn bị sẵn.
Là ảo cảnh sao?
Không giống lắm. Hứa Tử Thăng thiên về khả năng đây là một loại không gian độc lập do quỷ lực tạo ra, tương đương với lĩnh vực cá nhân của quỷ vật. Dòng thời gian ở đây dường như cũng không giống thế giới bên ngoài — tốc độ trôi chậm hơn gấp đôi, gấp ba.
Giao diện nhiệm vụ trước mắt cậu, thời gian đếm ngược rõ ràng bị trì hoãn.
"Xin mời ——"
[Tác Giả]pha trà với động tác như nước chảy mây trôi. Trên người hắn vẫn là bộ đồ Thái Cực lúc dưới lầu luyện kiếm — ung dung, lễ độ, không mất quy củ.
Khung cảnh nhàn nhã này, cộng thêm phong thái ôn hòa của đối phương, dễ khiến người ta buông lỏng cảnh giác.
Nhưng chính vì sự buông lỏng bất ngờ ấy mới là đáng sợ nhất.
Một khi tinh thần thả lỏng sau thời gian dài căng thẳng, cơ thể sẽ đột ngột suy sụp, mà loại trạng thái vô lực ấy thì rất khó điều chỉnh lại được.
Không có chút ác ý nào truyền đến. Không giống như hắn đang cố giả vờ?
Cảm giác như thật sự là một quân tử hòa nhã, có chút ngây ngô, chẳng hề giống một kẻ sẽ làm tổn thương người khác.
Một ý nghĩ quái lạ nảy lên trong đầu Hứa Tử Thăng.
Không thể được! Chính cái việc bản thân bất giác nảy ra suy nghĩ đó mới là thứ đáng sợ nhất!
Ai biết khi nào nơi đây sẽ hóa thành địa ngục ăn thịt người không nhả xương chứ?
"Tiểu hữu, mời dùng trà." [Tác Giả]lúc này lại giống như một trưởng bối hiền hòa đang mời vãn bối uống trà.
Hứa Tử Thăng suy tính thiệt hơn rất nhanh. Cậu luôn biết tiến biết lùi, lễ phép, hành xử đoan chính — một đứa trẻ ngoan.
Cậu nhận lấy chén trà, theo phản xạ mà đáp: "Cảm ơn…"
Nhưng rồi lại sững người.
Uống hay không uống?
Nếu không uống, có chọc giận hắn không? Nhưng nếu uống, liệu thứ trong chén trà này thật sự là trà… hay là máu, hay thứ gì còn gớm ghiếc hơn?
Có khi là mấy con sâu đang bò lổm ngổm trong thứ "nước trà" này cũng nên.
Với mấy chuyện như dơ bẩn, buồn nôn thì không sao cả — mạng sống vẫn quan trọng hơn. Nhưng nếu là chất ô nhiễm cấp cao, có thể khiến giá trị kinh hoàng nổ tung thì rất phiền toái.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!