Chương 34: Thứ 12 tịch

Trong không gian hệ thống, Tiêu Quy An dùng tốc độ cực nhanh để xem lại toàn bộ những gì vừa xảy ra.

Sau khi huyết nhục của Quy Dịch biến mất, ánh mắt Hứa Tử Thăng hơi trầm xuống, hắn nhẹ nhàng cúi người nhặt một mảnh thủy tinh vỡ dưới đất lên.

Phải đến lúc này, con quỷ ẩn nấp trong bóng tối lặng lẽ theo dõi bọn họ bấy lâu mới hé lộ ra một chút khí tức.

Nó chờ đúng khoảnh khắc thần kinh thả lỏng, lúc cảnh giác mơ hồ buông xuống – sẽ xé cổ cả hai người.

Hứa Tử Thăng lập tức đứng dậy, ánh mắt lạnh băng, toàn thân căng chặt.

Nhưng Trần Trạch rõ ràng không nhận ra điều đó. Cảm quan về nguy hiểm của hắn đã bị trì hoãn.

Cơn phẫn nộ vô nghĩa lấp đầy trong đầu hắn, bị sức mạnh lớn lao làm cho lạc lối, hoàn toàn không thể phản ứng kịp.

Đây chính là khác biệt giữa hắn và Hứa Tử Thăng.

Sau một chuỗi biến cố dồn dập trong thời gian ngắn, tinh thần Trần Trạch đã cận kề bờ vực sụp đổ.

Còn Hứa Tử Thăng lại như được tái sinh một lần nữa. Đầu óc hắn bỗng trở nên cực kỳ tỉnh táo, có thể suy luận và phân tích tình huống trước mắt.

Thứ bị lấy đi có lẽ chính là chuỗi bình an khóa quỷ dị kia – quả thật là một món đồ tốt.

Có thể khiến quỷ anh khóc lóc quấy nhiễu tinh thần người, sau đó dùng cái giá rất nhỏ để phản đòn một công kích từ ngoại giới, trả lại toàn bộ sát thương cho kẻ gây ra – như vậy chẳng phải là bảo vật hộ thân cực kỳ mạnh mẽ sao?

Hứa Tử Thăng dẫn dắt Trần Trạch, kích động chút lý trí còn sót lại trong đối phương. Quả nhiên Trần Trạch không hề nhận ra mưu đồ của hắn, từng bước từng bước sa vào hủy diệt.

"Ta muốn ngươi cùng thằng nhãi kia cùng xuống địa ngục!!……" Hắn gào lên, vẻ mặt đầy hằn học, mối hận nồng nặc gần như vặn vẹo khuôn mặt Trần Trạch.

Nếu không phải do Hứa Tử Thăng và Quy Dịch xuất hiện, hắn đã có thể hoàn thành nhiệm vụ, rồi theo đúng tình báo rời khỏi phó bản này cùng con quỷ cường đại kia.

Mọi thứ vốn dĩ đều được an bài ổn thỏa!!

Trong lòng Hứa Tử Thăng cười lạnh, bên ngoài vẫn ra vẻ yếu thế không thể chống đỡ, nhưng bên trong đã âm thầm tích lực, chỉ chờ lúc bị bao vây là lập tức rời khỏi nơi thị phi này.

—Tới!

Ánh mắt Hứa Tử Thăng bỗng rùng mình.

"Nhìn thấy ngươi rồi……" Một tiếng nỉ non cực khẽ vang lên, trong trẻo như giọng trẻ con, vậy mà lại khiến người ta lạnh cả sống lưng.

Kẻ vừa hiện thân từ trong bóng tối chính là "Chân Quỷ" trong phó bản lần này – cô bé tóc ngắn tên Ngô Vân Xảo.

"…… Trả lại cho ta, trả lại cho ta ——"

Cô bé tiếp tục lẩm bẩm, lết về phía Trần Trạch. Đôi chân tàn tật đầy sẹo khiến mỗi bước đi đều méo mó, thân thể gượng gạo như một con rối bị giật dây.

"Bắt lấy ngươi ——" Gặp được con mồi trước mắt, cô bé không hề do dự nhào tới. Hai cánh tay khổng lồ dữ tợn lập tức hiện ra từ sau lưng, túm chặt lấy Trần Trạch.

"!!!!"

"Aaaa! Cút!……"

Sau đó thì Hứa Tử Thăng chẳng thèm ngoái lại nữa, hắn lập tức quay người bỏ chạy.

Từ đằng xa, trong khoảnh khắc cuối cùng, hắn nhìn thấy cô bé tóc ngắn đang gặm xé Trần Trạch, nuốt trọn cả bọ cánh cứng đen vào bụng, thần trí hoàn toàn tiêu tan.

Một cảm giác khó chịu dâng lên trong lòng hắn – nhưng bây giờ không phải lúc để nghĩ nhiều.

Hắn cần thử tìm đường khác – có thể vòng qua hai toà nhà bên cạnh. Dù có lấy được món đồ của mụ quỷ già kia thì Hứa Tử Thăng cũng không định dễ dàng trả lại.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!