Chương 29: Trò chơi trốn tìm, là một vòng tuần hoàn

Hứa Tử Thăng kể với Tiêu Quy An không ít chuyện hắn từng trải qua trong các phó bản.

Dĩ nhiên, hắn vẫn giữ lại sự khéo léo đầy tính nhân văn, những đoạn quá máu me thì tự động cắt bớt, không muốn làm sụp đổ hình tượng trong lòng Tiêu Quy An, càng không muốn để người ta nhìn thấy những mặt quá tàn bạo của mình.

Sau khi được chỉnh sửa bởi tay Hứa Tử Thăng, những câu chuyện này lại giống như một dạng trị liệu song phương, ít nhất cũng giúp hắn học được cách tự vận hành bản thân như một con người thay vì một cỗ máy vô cảm.

Một vài phó bản khác, thậm chí được Hứa Tử Thăng trực tiếp phá giải, trong đó có những quỷ quái sau khi được giải thoát cũng không còn phải bị giam mãi trong những vòng lặp đau khổ vô tận.

"Thế giới này vốn thuộc về quỷ quái, nhưng không phải nơi nào cũng đủ điều kiện hình thành thành phó bản.

Khi trò chơi chưa bắt đầu, bọn chúng cũng sinh tồn giữa thế giới này như con người.

Những con quỷ không thể thoát khỏi ràng buộc, hoặc thuộc loại cấp thấp, sẽ bị nhốt ở một nơi nhất định, mỗi ngày đều phải lặp đi lặp lại một chuỗi sinh hoạt y hệt."

Ví dụ như đứa trẻ kia trong trò trốn tìm lần này. Sự oán hận và nỗi đau trước khi chết đã khiến nó trở thành tồn tại mạnh mẽ trong phó bản này.

Nhưng khi thoát khỏi phó bản, lại chưa chắc giữ được quyền kiểm soát.

Nếu nó quay trở về ngôi nhà từng là địa ngục, nơi đè nén như ác mộng bóng đè đó, và người cha cùng người chị của nó cũng bị cuốn vào thế giới quỷ quái — vậy thì chỉ có hai kết cục.

Một là sức mạnh của nó đủ để đè bẹp tất cả, có thể trừng phạt kẻ ác bằng cách của mình.

Hai là nó bị trói buộc trong một bản sao hiện thực, bị luật lệ chèn ép, và người cha – người chị dù đã thành quỷ, vẫn là ác mộng không thể xua đi. Bị c**ng b*c, hay người mẹ bị cha đánh đập vì rượu, những chuyện ấy vẫn cứ lặp lại mãi trong thế giới này.

Trước đây, Hứa Tử Thăng từng gặp một phó bản kiểu đó — một ngôi làng cũ kỹ và lạc hậu.

Không rõ được mô phỏng từ đâu, nhưng nơi đó tối tăm, ngu muội, phong kiến đến mức khiến người ta muốn hủy diệt cả làng.

Một cậu bé từng bị hiến tế ở đó. Mỗi lần phó bản mở ra, cậu lại phải trải qua một lần đau đớn tột cùng — bị mổ bụng sống, bị thiêu chết ngay giữa lúc vẫn còn tỉnh táo, tuyệt vọng đến không thể gọi thành tiếng.

Kể cả khi phó bản không khởi động, cậu vẫn phải sống lại chuỗi ác mộng trong hình hài một đứa trẻ lang thang, bẩn thỉu, không nhà không cửa.

Một trong những năng lực đặc thù của nguyền rủa chi tử là: nếu chấm dứt phó bản bằng điểm tuyệt đối, và sử dụng huyết sắc chi thư để ký kết, thì hắn có thể triệt để tiêu diệt quỷ quái trong thế giới kinh dị này.

Sau khi nắm được toàn bộ sự thật của phó bản, Hứa Tử Thăng không chút do dự giúp cậu bé ấy xóa sổ cả ngôi làng.

Cũng chính vì thế, cậu bé hoàn thành điều kiện cuối cùng của nhiệm vụ, được giải thoát khỏi vòng lặp không lối thoát.

Phó bản đó từ đó bị đóng vĩnh viễn.

Thời gian lặng lẽ trôi qua, chẳng mấy chốc đã hơn nửa tiếng.

"Đi thôi, chúng ta đi dò đường chút đã."

Hứa Tử Thăng vừa đứng dậy thì ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng đập cửa dồn dập.

Từng tiếng đập như đánh vào tim, như thể có thứ gì sau lưng đang đuổi đến sát sạt.

Cánh cửa mục nát đến mức sắp sập, nhưng tiếng đập vẫn vang lên rầm rập. Điều đó chỉ có thể nói lên một điều — thứ gõ cửa không phải người.

Không nhận được phản hồi, sinh vật ngoài cửa bắt đầu gặm từng chút một lớp báo dán lên cửa. Móng tay cào qua, tạo ra tiếng sột soạt như có ai đang xé giấy và gỗ vụn trộn lẫn.

Hai cái bao tải vốn im lìm trong phòng, ngay khi nghe thấy âm thanh ấy, lập tức bắt đầu co giật dữ dội.

Bên trong đồ hộp, đôi mắt bị nhét vào cũng bắt đầu chuyển động. Ánh đỏ rực rỡ từ bốn con mắt đồng loạt chĩa về phía Hứa Tử Thăng và Tiêu Quy An.

"Thấy rồi, thấy rồi ——"

"Tôi thấy ——"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!