[Chúng tôi dọn đến nhà mới...]
[Mẹ đẩy tôi đến trước mặt một người đàn ông từng gặp vài lần, bảo tôi gọi ông ta là ba. Nhưng tôi không thể gọi thành lời, vì tôi biết ông ấy không phải ba tôi.]
[Tôi hơi sợ, cứ nắm chặt tay mẹ, trốn sau lưng mẹ, không muốn chào ai hết.
Tôi rất nhớ nhà, rất nhớ ba, nhưng mẹ nói từ nay về sau chúng tôi sẽ sống ở đây, ba đã đến một nơi rất xa, rất xa, và "ba mới" sẽ chăm sóc cho chúng tôi...]
[Tôi đã học tiểu học, tôi hiểu "nơi rất xa" kia nghĩa là gì
-ba đã chết rồi. Tôi còn biết ba bị xe đâm chết. Người lớn ở khu nhà cũ đều nói vậy, mẹ mỗi lần gọi điện cũng toàn khóc lóc kể lại.
Chắc ba rất đau. Vì chân tôi cũng đau lắm, đau đến mức không đi được, chảy rất nhiều máu. Tôi không biết ba có chảy máu không, mẹ không cho tôi đi xem. Nhưng tôi nghĩ chắc có. Chắc phải chảy hết máu rồi mới chết được.]
[Ở nhà mới, tôi có thêm một chị gái. Cùng học một khối với tôi. Chân chị không sao cả, có thể mặc váy xinh, có thể chạy nhảy, chơi trốn tìm, tự làm được rất nhiều việc.
Phòng của chị rất đẹp. Phòng tôi trước kia cũng từng như vậy.
Mẹ và chú kia bảo chúng tôi phải sống hòa thuận. Mẹ nhìn tôi như muốn khóc. Tôi không muốn mẹ buồn hơn nữa.]
[Tôi gọi ông ta là ba, gọi cô ấy là chị, khẽ khàng thôi.
Ba mới có vẻ rất vui, ông ta xoa đầu tôi, tôi rụt cổ, không dám nhìn ông ta. Không hiểu sao ông ta cứ nhìn tôi mãi, nhìn hoài, nhìn không chớp, tôi thấy rất lạ, gai người, tôi không thích ông ta.
Tôi đem búp bê tiểu thư Bối Nhi khoe với chị, rủ chị chơi tiệc trà cùng nhau. Nhưng hình như chị không thích búp bê Bối Nhi, hoặc là... không thích tôi.
Chị bảo búp bê xấu lắm, chị có nhiều con đẹp hơn. Nhưng tôi thấy búp bê Bối Nhi rất đáng yêu mà, ôm rất dễ chịu.]
[Tôi ở nhà mới, mẹ không đi làm nữa, vì phải chăm cả tôi lẫn chị ấy.
Tôi không thích nhà này lắm.
Vì mẹ trông càng lúc càng mệt mỏi.]
[Ba mới hay sờ vào tôi, tay ông ta nhớp nháp, còn hơi dính dính nữa, khiến tay tôi đau. Ông ta lại còn dùng ánh mắt kỳ lạ đó nhìn tôi, cứ nhìn mãi-
Tôi không thích ông ta ghé sát lại gần tôi nói chuyện. Ông ta da vàng đen, miệng rất rộng, người thì nồng nặc mùi rượu và thuốc lá.
Chị thì không bao giờ chơi với tôi, cũng không cho tôi vào phòng chị. Chị hay lén cấu tôi, bỏ thứ kỳ lạ vào cơm tôi, đẩy tôi ra ban công rồi khóa cửa, không cho tôi vào lại.
Tôi biết chị là một đứa xấu xa, là phù thủy độc ác! Tôi ghét chị! Tôi không muốn thân thiết với chị đâu!]
[......]
[Bên ngoài lại đang cãi nhau, là ba đánh mẹ. Lúc đó mẹ sẽ khóa tôi trong phòng, không cho tôi ra ngoài...]
[Tàn thuốc, tàn thuốc, tàn thuốc... chai rượu, chai rượu, chai rượu... Trong nhà toàn là những thứ đó...]
[Mỗi lần ba uống rượu, ông ta lại đánh mẹ. Nhưng mẹ luôn bảo không đau...]
[...... Hôm nay, ba mở cửa vào phòng tôi. Cửa không kịp khóa lại......]
[Mẹ ôm tôi khóc rất thương tâm, bảo là tại mẹ vô dụng, không bảo vệ được tôi, tất cả đều là lỗi của mẹ.
Mẹ khóc, tôi cũng khóc theo. Tôi rất nhớ ba, rất muốn quay về căn nhà cũ. Tôi không muốn ở đây...]
[Không biết từ khi nào, mẹ không còn nói gì nữa, cũng không cười...
[Cả ngày mẹ ở trong bếp, lúc nào cũng cầm dao chặt thịt...]
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!