Chương 22: Sổ nhật ký và chìa khóa

Hai người theo sau người phụ nữ thấp bé bước vào căn hộ. Căn phòng phủ đầy bụi đất, bừa bộn lộn xộn, nhiều đồ đạc bị quăng ngã lung tung. Rèm cửa dày nặng kéo kín mít, không để lọt một tia ánh sáng nào.

"Bếp bên này…"

Bà ta dẫn họ đi vào phòng bếp.

Trên thớt vẫn còn vệt máu lẫn thịt vụn đỏ hồng, lẫn vài mảnh xương trắng nhỏ đã bị chặt nát. Ở giữa bếp là một nồi nhỏ đang sôi sùng sục, hơi nước bốc lên, không rõ đang nấu thứ gì.

Tiêu Quy An hít hít mũi. Tuy chưa từng ngửi thấy mùi thịt người nấu chín là như thế nào, nhưng hắn chắc chắn trong nồi lúc này là thịt heo.

Hơn nữa, chất lượng thịt không tốt lắm, đã bị hầm quá lâu nên mềm nhũn, chắc chắn ăn chẳng ngon. Với kiểu nấu nướng như vậy, Tiêu Quy An căn bản sẽ không thèm đụng tới.

Thịt đùi mà đem hầm thế này thì đúng là phá hỏng nguyên liệu quý rồi.

Xem ra ở đây cũng không tra được gì mấy.

Người phụ nữ thấp bé quay trở lại bên thớt, tiếp tục chặt thịt. Con dao phay sáng lạnh lên loáng thoáng ánh thép, từng nhát từng nhát đều khiến máu tươi b*n r*.

Tiêu Quy An và Hứa Tử Thăng vờ như đang kiểm tra hệ thống điện.

Sau khi xác nhận không có gì đặc biệt ở phòng bếp, Hứa Tử Thăng nói:

"Phòng này không có vấn đề gì, nhưng mấy phòng còn lại chúng tôi vẫn phải kiểm tra thêm."

"Thôi đi, tôi ở nhà một mình, không tiện để người ngoài vào những phòng khác…"

Tinh thần người phụ nữ có vẻ rối loạn, tập trung không nổi, mệt mỏi hiện rõ trên gương mặt.

"Chúng tôi sẽ rất nhẹ nhàng, không để lại dấu vết gì đâu, cũng là vì muốn đảm bảo cho tâm trạng của chồng và con chị được tốt hơn…"

"Chúng tôi chỉ kiểm tra nhanh thôi, tất cả đều là vì nghĩ cho chị."

Tiêu Quy An nghe xong đã phần nào nhận ra đây chính là năng lực gây ảnh hưởng tinh thần của Hứa Tử Thăng – tuy khác với kiểu mê hoặc lòng người của mình, nhưng lại khiến người khác thả lỏng và dễ dàng hạ thấp cảnh giác.

Từng câu từng chữ đều đánh trúng tâm lý người phụ nữ kia. Sắc mặt bà ta dần thay đổi, do dự cắn môi, cuối cùng cũng đồng ý:

"Thôi được rồi…"

"À mà… tên đầy đủ của bé Tiểu Xảo là…"

Hứa Tử Thăng muốn thử đâm thẳng vào trọng tâm vấn đề, cắt phăng mớ bòng bong.

Thế nhưng vừa mới mở miệng, người phụ nữ – vốn trông còn có vẻ bình thường – bỗng xoay đầu một vòng 360 độ nhìn họ!

Cơ cổ vặn vẹo như dây thép, cơ bắp cuộn chặt, gân xanh nổi bật, tay cầm dao phay bắt đầu run bần bật:

"Cậu… vừa nói gì?"

"Không… không có gì! Ha ha, tụi tôi chỉ đang tám chuyện thôi!" – Tiêu Quy An lập tức chữa cháy, xem ra định tìm đường tắt là không ổn rồi.

"Cốc cốc ——"

Người phụ nữ đi tới gõ cửa một căn phòng đóng chặt.

Không có tiếng đáp.

"Chắc… con bé ngủ rồi."

"Chúng tôi đi nhẹ, không làm phiền con gái chị đâu…"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!