Chương 211: Không tồn tại người bệnh

Tiêu Quy An đoán không sai. Quả thật bên phía Sở Hàn Hành đã gặp phải chút vấn đề.

Yviere vừa chăm sóc xong mấy đứa nhỏ đang trong tình trạng không ổn, liền đến phòng bệnh sát vách dò hỏi nơi có thể tìm được bác sĩ Thaknilson.

"Bác sĩ đã lên tầng trên để xử lý chuyện rồi. Thường thì lúc này không cho ai quấy rầy cả."

"Ồ, Yviere, đừng để ánh mắt em lại ánh lên ba tia sáng như đang tìm đá quý vậy. Không sao đâu, có thể đi tìm trợ lý của bác sĩ Thaknilson, các dược tề sư sẽ giúp được."

Dược tề sư – chính là những kẻ trước kia vẫn cuốn đầy người bằng băng vải kia.

Sở Hàn Hành đứng ở ngưỡng cửa, bình tĩnh nhìn những "người bệnh" trong phòng bệnh.

Có thể Yviere không nhận ra được khoảng cách giữa hắn và những người kia rốt cuộc sâu bao nhiêu.

Giống như một người còn sống đứng giữa một đám đã chết vậy.

Hoặc đúng hơn là – những linh hồn không siêu thoát.

[Phong Đi Trăm Dặm]: Là do tôi hoa mắt, hay mấy cái bóng của bệnh nhân kia đang méo mó một cách kỳ dị vậy...?

[Cool]: Mấy người đừng dọa tôi chứ! Nơi này như sắp tối ấy… Không đúng, hình như nơi này từ đầu đã là đêm mà?!

[Ôm Hảo Một Tia A]: Tôi để ý từ sớm rồi… không giống do thời tiết đâu, càng giống như nơi này có gì sai trái, cổ quái…

...

"Vâng, cảm ơn bà, hy vọng bà sớm bình phục, phu nhân Melak."

Thiếu nữ tóc đỏ nhẹ nhàng ôm lấy người phụ nữ trung niên trước mặt, sau đó xoay người bước ra khỏi phòng bệnh, nhìn về phía Sở Hàn Hành:

"Xem ra trong thời gian ngắn chúng ta sẽ không đợi được bác sĩ Thaknilson rồi. Từ tầng ba trở lên là khu vực cấm, không ai được phép vào… Nhưng tôi biết nơi có thể tìm dược tề sư."

"Ừ." Sở Hàn Hành gật đầu, sau đó chuyển hướng câu chuyện:

"Nói cho tôi biết nơi ấy là được rồi, tiểu thư Yviere. Cô có vẻ quá mệt mỏi, đêm qua không ngủ được à?"

Yviere day nhẹ thái dương.

"Gần đây quả thực hơi rối… bệnh của bọn nhỏ bất chợt nặng hơn, tôi đoán là vì lần này chúng tôi đi đường xa quá… Tất cả là lỗi của tôi."

"Trước kia lúc đi du lịch, tôi từng nghe một giả thuyết: quá nhiều người bệnh tụ tập ở cùng một chỗ, ngược lại sẽ khiến bệnh tình xấu đi."

"Ồ? Có cả cách nói như thế sao?"

"Có thể bọn nhỏ không muốn rời xa đồng bạn, nhưng biết đâu khi chuyển về giáo đường nhỏ phía tây kia, bệnh tình của chúng lại tốt lên."

Sở Hàn Hành vẫn nhớ rất rõ cảm giác mà giáo đường bỏ hoang ấy mang lại.

Mọi thứ trong đó, từ màu sắc rực rỡ đến những viên pha lê khắc hoa, đều mang một vẻ thành thật – dẫu rằng bị ném bỏ, nhưng không hề tỏa ra ô nhiễm.

Yviere và lũ trẻ đã ngủ ở đó ba đêm liên tiếp, mà đến giờ tinh thần vẫn ổn định.

Thậm chí, so với những đứa trẻ trong phòng bệnh, những đứa ở giáo đường còn có vẻ khá hơn.

Có thể là do niềm tin tôn giáo của Yviere đã bảo vệ họ.

Cũng có thể – nơi đó đã bị một thực thể nào đó phong ấn lại, trở thành lĩnh vực riêng của thần linh.

Chính vì thế, những khắc hoa chứa ô nhiễm không dám manh động, để cho bọn họ được an toàn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!