Chương 210: Bởi vì ta lập tức sẽ chết

Tiêu Quy An chỉ có thể lặng lẽ nhìn theo hai người cùng đến, rồi lại cùng rời đi.

Hắn cúi đầu nhìn thẻ kẹp sách trong tay, ngón tay chầm chậm lướt qua lớp hoa văn chạm khắc trên bề mặt.

Tuy có chút thất lễ nếu nói muốn vứt nó đi… nhưng hắn tuyệt đối sẽ không giữ một quả bom hẹn giờ bên mình.

Tốt hơn hết là đưa cho người khác.

Ánh mắt hắn đảo qua xung quanh một vòng.

Giờ này trong ngôi giáo đường bỏ hoang chỉ còn vài đứa trẻ và một gã hộ vệ. Bọn nhỏ tụ tập một chỗ, hào hứng nghịch món quà vừa nhận từ tay Sở Hàn Hành.

Tiêu Quy An bước tới chỗ chúng.

[Người sắm vai, thẻ kẹp sách đã kích hoạt ——]

『LAI』 nhẹ giọng nhắc.

Tuy không còn dấu hiệu ô nhiễm, nhưng trên mặt thẻ dường như đã xuất hiện một luồng khí tức cực kỳ ẩn giấu, hầu như không thể phát hiện.

Cảm ứng của nó vẫn đang khóa chặt vào người sở hữu hiện tại – [Celeste], nhưng đồng thời còn vương lại dấu vết của chủ nhân trước đó.

[Không sao, dù nó có dùng để định vị hay gì đi nữa, chỉ cần tách được nó ra khỏi người là cắt đứt liên hệ, đúng không?]

[Theo lý thuyết thì… đúng là vậy.]

Thiếu niên tóc vàng chầm chậm đứng dậy, lặng lẽ tiến về phía nhóm trẻ con kia.

Một đứa trong bọn bất ngờ phát hiện ra, thì thầm hốt hoảng:

"Ê ê, cái thằng kỳ cục kia lại gần rồi."

Trên thực tế, trong giáo đường hẹp và yên ắng thế này, cái gọi là "thì thầm" kia chẳng khác gì nói to.

Gã hộ vệ đang lau đoản kiếm liền khựng tay, quay đầu nhìn sang phía ấy.

Nhưng bọn họ không biết rằng, những lời đó cùng lúc cũng rơi trọn vào tai của Sở Hàn Hành và khán giả trên livestream.

[Bạo Tẩu Loli]: Vẫn là chiêu quen thuộc của chủ livestream, chậm rãi dẫn dụ… Khoan đã, hình như tôi vừa nghe cái gì!?

[Biết Bắc Tìm Tuyết]: Tôi có linh cảm chuyện lớn sắp xảy ra rồi…

Từ lúc thẻ kẹp sách được kích hoạt, livestream có thể tạm thời chia sẻ góc nhìn và âm thanh từ phía người sở hữu, dù chỉ giới hạn trong một vùng cực nhỏ.

Giờ phút này, khán giả chỉ thấy mái trần loang lổ và phần cằm tái nhợt của thiếu niên tóc vàng kia.

Người lớn tuổi nhất nhóm – Andrew – đứng lên, tự nhiên thành người đại diện giao tiếp.

Đồng tử hắn vì mắc chứng sợ ánh sáng nên bị bao phủ bởi những đốm tối.

"Cậu muốn gì?"

Giọng Andrew chẳng mấy thân thiện, còn mang theo rõ rệt sự bài xích.

Chuyện này thực ra cũng không trách hắn. Từ đầu đến giờ, [Celeste] đã luôn mang dáng vẻ đầy gai nhọn và xa cách. Nhìn qua là biết kiểu người chẳng buồn hòa nhập.

Sau khi biết chuyện cơ thể cậu bé có vấn đề, cả nhóm đã thống nhất lựa chọn cách bỏ qua sự tồn tại của cậu, coi như cậu là không khí.

Mà hôm nay, đây là lần đầu tiên Celeste chủ động đến gần họ – khiến tất cả đều lúng túng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!