Hai người tranh thủ thời gian, nhanh chóng tiến vào khu cư dân tòa số 3.
Sau đó ——
Họ liền chạm mặt nhóm của tên mập Trần Trạch ở hành lang tầng ba.
Hiển nhiên, cả hai đều là những kẻ sống sót thảm hại nhất trong đội hình ban đầu kia.
Lúc mới vào game còn tỏ ra hào hứng bắt chuyện, giờ thì sắc mặt Trần Trạch đã tái nhợt, vạt áo hoodie lấm lem, ướt sũng, loang lổ vết máu.
Người lính xuất ngũ Lương Vĩ Quốc đi cùng hắn cũng chẳng khá hơn là mấy, mặt nhăn nhó, khí áp thấp đến cực điểm, trên người cũng dính không ít vết thương.
Ngược lại, Tiêu Quy An và Hứa Tử Thăng – hai người vốn chẳng được coi trọng – lại trông không hề hấn gì, tinh thần tỉnh táo, thậm chí còn có chút nhàn nhã.
Xem ra trải nghiệm của Trần Trạch và Lương Vĩ Quốc... không mấy dễ chịu.
Mà đây mới chỉ là vòng đầu tiên – phía sau còn hai lượt nữa, ai biết còn phải chống chọi kiểu gì.
"Là hai cậu hả? Tôi còn tưởng thằng nhóc sốt ruột kia đuổi theo rồi cơ…"
Trần Trạch thở phào khi thấy hai người bước ra từ bóng tối, giọng còn mang chút bực tức: "Nó mà dám đuổi tới thật, tôi liều mạng cũng phải cho nó biết tay."
Tay trái hắn đeo một cái đấm thép sáng loáng, còn vương mẩu thịt vụn và vết máu, tay phải giấu trong túi không rõ đang cầm vật gì – phồng lên trông rất đáng ngờ.
"Bọn cậu làm nhiệm vụ thế nào rồi? Có manh mối gì không?…"
"Trò chơi kiểu này mà còn tiếp tục thì chẳng biết sống nổi không nữa!"
"Vận may bọn tôi tệ thật sự, hay là vòng sau cùng nhau hành động đi?" – Trong bối cảnh nguy hiểm như này, thấy có người vẫn thong dong được như hai người trước mặt, Trần Trạch bắt đầu có ý định nương nhờ.
Hắn vén áo hoodie lên, để lộ vết thương máu me đầm đìa – rõ ràng chỉ được xử lý qua loa. Nếu không phải hắn da dày thịt béo, chắc giờ còn thảm hơn.
Trần Trạch nói chuyện hùng hồn, từng chữ đều có vẻ thành khẩn, dễ khiến người khác tin tưởng.
"Bị gài rồi! Nói thật nhé, các cậu phải đề phòng thằng nhóc đó…"
"Nói đi, mấy nơi kia còn có thể tìm được gì nữa không?…"
Bề ngoài Hứa Tử Thăng vẫn giữ gương mặt quan tâm, nhưng trong đáy mắt lại lạnh băng. Hắn không vạch trần đối phương.
Rõ ràng Trần Trạch đang tính chuyện tay không bắt sói – muốn bám theo hai người họ, nếu thành công thì vui mừng hưởng lợi, thất bại thì coi như lấy họ làm bia đỡ đạn.
Cái cảm giác tanh hôi mục nát đó thật quá quen thuộc, khiến người ta ghê tởm.
"Chúng ta có thể trao đổi một chút thông tin, lui tới nhiều rồi cũng chỉ có vài chỗ có thể trốn thôi…" – Hắn bình thản nói.
Dựa theo tình huống hiện tại của Tiêu Quy An và hắn, căn bản không cần rước thêm rắc rối từ Trần Trạch và Lương Vĩ Quốc.
Cùng nhau hành động? Người càng nhiều, mục tiêu càng lớn, bị phát hiện cũng càng nhanh.
Đến đợt thân phận đổi vòng hai, tốt nhất là hành động một mình.
Cầu mong bản thân không bị tìm thấy, để kẻ khác làm vật hy sinh thay thì tốt hơn.
Nhiệm vụ của hai người họ đã xong, còn lấy được manh mối. Nếu tới được tầng bốn, rất có khả năng sẽ tìm thấy [ Chân Quỷ ]. Trước khi vòng trốn tìm bước sang lượt hai, chỉ cần lên sân thượng viết tên [ Chân Quỷ ] xuống, bản đồ này sẽ kết thúc.
Thấy Hứa Tử Thăng đáp lời rất chiếu lệ, một câu nói hai câu trả, không tiết lộ bất kỳ thông tin nào, cũng không có ý định hợp tác, Trần Trạch âm thầm nghiến răng – biết mình gặp phải hạng cứng đầu rồi.
Tưởng đâu dễ gạt được một thằng học sinh ngây thơ, ai ngờ tên này lại có chút thủ đoạn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!