Chương 15: Suỵt -- người cái gì cũng không có thấy

Tiêu Quy An hít hít mũi, cảm thấy cánh tay lại âm ỉ đau. Trong đầu không nhịn được hiện lên cảnh tượng cái rìu kia dừng ngay trên người mình.

Thịt nát máu me, xương cốt vỡ nát, thậm chí cả hộp sọ cũng bị bật tung tại chỗ.

Cuối cùng thì cậu cũng hiểu hệ thống từng nhắc đến "quỷ thân an toàn phải tự chịu trách nhiệm" rốt cuộc có ý gì.

Cho hỏi đường dây nóng đặt quan tài là bao nhiêu số?

Hay là gọi đặt sẵn một hũ tro cốt cho chắc ăn? Vì có khi thi thể còn chẳng còn nguyên mà chôn nữa cơ…

Tiêu Quy An rơi lệ đầy mặt trong lòng, nghĩ đến nếu lần này mình đóng vai thất bại, cuối cùng còn bị cái hệ thống vô lương kia tổng kết tính sổ, thì tương lai của cậu chẳng có chút gì tươi sáng.

"Làm sao thế? Vết thương đau lắm à?" – Hứa Tử Thăng đã sớm nhận ra Tiêu Quy An có điều không ổn, động tác trên tay dừng lại, giọng nói cũng dịu xuống.

Hắn khẽ giấu cây rìu còn dính máu ra sau lưng, ánh mắt cuồng loạn và tàn độc khi nãy đã được dìm xuống, giờ chỉ còn lại một đôi mắt yên lặng dịu dàng.

"Còn, còn ổn……" – Tiêu Quy An lắp bắp trả lời, để ý thấy Hứa Tử Thăng tựa như đã quay về hình tượng điềm đạm trước kia, như thể từ địa ngục trở về nhân gian.

"Không sao đâu, vết thương cũng không sâu, giờ cũng ngừng chảy máu rồi." – Hứa Tử Thăng trấn an.

Hắn… đang quan tâm mình!

Tiêu Quy An bị dọa thì nhanh, mà nguôi cũng nhanh.

Cậu xoay đầu cái "cạch", nhảy ngay sang một dòng suy nghĩ mới.

Tiểu Hứa Tử đúng là người tốt! Đáng tiếc, sau này mình còn phải lén đâm sau lưng hắn… đúng là cặn bã quá rồi!!

Bị hắn băm ra cũng là chuyện có thể thông cảm về mặt cảm xúc. Chỉ mong lúc đó hắn ra tay thật nhanh, tốt nhất là một nhát đứt cổ, chết ngay lập tức, đỡ đau.

Pháo hôi thì cũng phải có giác ngộ của pháo hôi.

Tự tẩy não xong, Tiêu Quy An nở nụ cười vô hại:

"Không sao đâu, đừng lo cho tôi. Mau đi tiếp thôi!"

Hứa Tử Thăng khẽ gật đầu, đưa tay luồn vào cánh cửa bị chém toang, lách một cái liền mở ra được.

Vì đang đứng trước mặt Tiêu Quy An nên hắn vẫn giữ chút "lễ độ". Chứ bình thường, hắn đã đá phăng cái cửa từ lâu rồi.

Trong phòng, quỷ mẫu ôm chặt quỷ đồng, co rúm lại trong góc bếp, run lẩy bẩy.

"Đừng… đừng lại gần đây!" – Người phụ nữ trung niên mặt xanh như tàu lá hét lên. Trong đôi mắt đỏ như máu ánh lên vẻ hoảng sợ, định hét lớn thêm lần nữa để dọa bọn họ, nhưng rõ ràng… khí thế đã yếu đi nhiều.

Hứa Tử Thăng kéo cây rìu lê trên nền gạch, phát ra tiếng kim loại chói tai như móng tay cào lên kính, khiến người ta gai cả người.

Tiêu Quy An đi sát sau lưng hắn, mượn oai hùm, nhướng mày trêu tức thằng nhóc quỷ. Cậu còn đưa tay quệt ngang cổ, ra dáng một tiểu nhân đắc ý, diễn rất đạt.

Thằng nhóc quỷ nhìn thấy biểu cảm của cậu, gầm lên một tiếng giận dữ như bị khiêu khích đến cực độ.

"Hửm?"

Chỉ một ánh mắt từ Hứa Tử Thăng lia sang, đối phương lập tức ngoan ngoãn hẳn xuống.

…....

[ chúc mừng 『 Người đi tìm』 Hứa Tử Thăng tìm được 『 Người trốn』 trước mặt số lượng 4/6]

[ chúc mừng 『 Người đi tìm 』[ Quy Dịch ] tìm được 『 Người trốn 』 trước mặt số lượng 4/6]

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!