Ngoại chương Thời Niên Thiếu 14.
Sau khi nhận ra hoá ra tình cảm kia là thích, tâm trạng của Giang đại thiếu gia ngược lại lại tốt hơn.
Tâm trạng vừa tốt, nhìn những mảnh tuyết trắng như lông ngỗng đang bay đầy ngoài trời cũng vừa mắt hơn nhiều, cảm thấy đúng là cảnh đẹp.
Mặc kệ như thế nào thì dù sao hiện tại vẫn tốt hơn nhiều so với cái loại cảm giác phiền muộn khó chịu, lo được lo mất, chính bản thân cũng mơ hồ không biết rõ mình đang làm gì trước đó.
Cậu ta thích Thẩm Phất, vậy tiếp theo phải khiến Thẩm Phất thích cậu ta, không phải sao? Chuyện này còn không đơn giản à?
Cậu ta đẹp trai như vậy, không tin thoáng dùng chút thủ đoạn nhỏ lại không thể khiến cho Thẩm Phất có ấn tượng tốt với cậu ta.
Ở trong trí nhớ của Giang Thứ, đợt nghỉ đông năm lớp mười một tuyết rơi cả tháng, cậu ta dũng cảm theo đuổi tình yêu, biểu hiện hoàn mỹ, nhưng ở trong hồi ức của Thẩm Phất và trợ lý Chu đã già thì đoạn thời gian kia Giang đại thiếu gia khá là đáng sợ, khiến hai người mơ thấy ác mộng suốt mấy đêm liền.
Ngày đó cậu ta đi từ nhà Vương Hiên Hoành về thì giống như biến thành một người khác, lúc về tới cửa còn nhẹ nhàng gập dù lại rồi đặt vào thùng đựng dù trong góc...! Phải biết rằng trước kia cậu ta luôn gắt gỏng tiện tay ném vào.
Giũ giũ tuyết trên áo khoác, đổi giày xong, sau khi đi vào còn chào hỏi từng người.
Không thể không nói lúc Giang Thứ không tức giận cau mày thì chỉ riêng nhìn khuôn mặt đẹp đẽ của cậu ta thôi đã giống như là đại biểu hội học sinh thành tích xuất sắc bất cứ lúc nào cũng có thể đi lên đài phát biểu.
Đoạn thời gian kia rất thịnh hành mấy câu sến súa kiểu "năm tháng tươi đẹp, thời gian nhẹ nhàng", thời gian cậu ta bỗng nhiên tốt tính còn làm người ê răng hơn cả mấy câu miêu tả kia.
Cậu ta còn móc từ trong cặp sách ra một sách tranh, lên lầu gõ cửa phòng Thẩm Phất.
Sau khi Thẩm Phất mở cửa, cậu ta cười với Thẩm Phất, không giống trước đó hơi một tí là cười gằn, cũng không cười mặt mày hớn hở giống lúc dương dương tự đắc, mà là thả lỏng lông mày, cười dịu dàng ấm áp.
Giọng của thiếu niên cũng vô cùng trầm thấp có sức hút: "Thẩm Phất, tặng cho em, anh tự tay chọn, hi vọng em xem trước khi ngủ thì có thể ngủ ngon hơn."
Thẩm Phất: "..."
Thẩm Phất nhìn cậu ta, lui ra sau hai bước, hoảng sợ đóng cửa lại.
Bị hồn xuyên rồi? Hay là tên này căn bản không phải Giang Thứ?
Giang Thứ: "..."
Xảy ra chuyện gì thế? Sao lại ra vẻ như vừa thấy ma vậy? Cậu ta dịu dàng có chút xíu mà cô còn chịu không nổi? không phải nói bọn con gái các cô thích kiểu dịu dàng như này sao?
Giang Thứ thiếu chút nữa không nhịn được biểu cảm thẹn quá thành giận trên mặt, nhưng cuộc hành quân ngàn dặm mới vừa bước được một bước đấy, cậu ta cố nhịn, tiếp tục "nhẹ nhàng" gõ cửa: "Thẩm Phất, sao vậy? Có phải có chỗ nào không thoải mái không?"
Thẩm Phất: "Anh là Giang Thứ?"
Giang Thứ: "Đúng vậy."
Thẩm Phất: "...! Anh đừng tới đây!"
Giang Thứ: "..."
Đi xuống lầu, trợ lý Chu và dì Trương cũng nhìn cậu ta với vẻ mặt khiếp sợ, Giang Thứ gật đầu mỉm cười, một tay vịn lan can cầu thang, lễ phép nhã nhặn chào hỏi: "Xin hỏi làm xong cơm tối chưa?"
Trợ lý Chu quay sang nhìn về phía dì Trương: "Người quay về đúng là thiếu gia?"
Dì Trương tạm dừng máy lau nhà: "Hình, hình như là vậy."
Trợ lý Chu: "Vậy sao cậu ấy lại dùng chữ "xin"?"
Giang Thứ: "..."
Giang Thứ chợt vỗ lan can, cả giận nói: "Tôi còn đang đứng ở đây đấy, họ Chu kia, anh cứ nói móc tôi ở ngay trước mặt vậy hả?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!