Edit: Dâu
Phong Bắc đang nói chuyện với thôn trưởng Triệu, vừa ngẩng đầu lên nhác thấy bóng dáng cậu nhóc chạy như bay tới, theo bản năng giang hai tay ra.
Cao Nhiên phanh không kịp, vùi đầu vào ngực người đàn ông.
Mọi người đưa mắt nhìn nhau.
Phong Bắc đỏ mặt, anh nhấc cậu nhóc lên, "Chạy lung tung gì thế?"
Cao Nhiên khó chịu đứng thẳng người lùi về sau, nắm tai làu bàu, "Em theo quán tính thôi.
"Phong Bắc nghe thấy, khóe miệng giật giật, thằng bé ngốc, em nắm lỗ tai một cái là lộ rồi. Cao Nhiên ngẩn ra, mặt nóng như lửa, đậu má, hồi nãy chạy cùng tay cùng chân lao đến như thế chắc chắn trông đần hết sức. Thôn trưởng Triệu kéo cậu nhóc,"Tiểu Nhiên, đây là đội trưởng Phong."
Cao Nhiên gãi gáy, "Ảnh sống cạnh nhà cháu, bọn cháu là hàng xóm ạ."
Thôn trưởng Triệu ngạc nhiên a lên một tiếng, ông bật cười, mặt hằn nếp nhăn, "Thế thì là người mình rồi, người mình thì tốt.
"Phong Bắc liếc mắt nhìn Cao Nhiên, Cao Nhiên cũng đang nhìn anh, đôi mắt đong đầy sự tin tưởng. Anh nhíu mày, thằng bé này tám phần mười là bị dọa rồi. Advertisement / Quảng cáo(bygoogle = window. bygoogle || []). push({}); Đoàn người ghé vào nhà thôn trưởng Triệu, nhóm dân cảnh đến đầu tiên nộp bản ghi chép qua. Phong Bắc mở ra một trang trong đó, trên đó có lời khai của Cao Nhiên, anh xem xong hết rồi thì bóp trán, dõi mắt đánh giá thôn trưởng Triệu. Thôn trưởng Triệu đưa một cốc trà qua,"Đội trưởng Phong, ở quê không có lá trà ngon, anh đừng chê."
Phong Bắc gõ gõ ngón tay trên mặt bàn thô ráp.
Dương Chí lập tức báo cáo tình hình xem xét hiện trường hồi sáng với Phong Bắc.
Người đầu tiên phát hiện thi thể là ông Ba Tề, 46 tuổi, sau khi con cái kết hôn thì sống ở bên ngoài, trong nhà chỉ có ông và người bạn già.
Người trong thôn ngủ sớm, dậy cũng sớm, đặc biệt là vào mùa hè, trời mát.
Trước khi mặt trời mọc thì tranh thủ làm việc nhiều hơn một chút, chờ đến khi mặt trời lên cao thì khó làm, còn mệt nhọc nữa.
Sáng sớm hôm nay chưa đến 4 giờ, ông Ba Tề ra đồng xem nước, ruộng của ông dựa vào đê lớn, lúc đến sẽ để ý lượng nước trong đê một chút.
Hàng năm đến hè, các nhà ở gần hồ nước sẽ kiếm chỗ vung lưới đánh cá, nhà nào có điều kiện còn dùng điện để bắt cá.
Đợi khi nước trong hồ nào cạn, sẽ cầm vũ khí lao xuống bắt cá như ong vỡ tổ, ngay cả người già trẻ em cũng xông lên.
Không ăn hết thì ướp phơi khô, có thể ăn được vào mùa đông.
Mà diện tích bờ đê rất lớn, không phải năm nào cũng làm thế được, thường phải cách mấy năm, trong nước có rất nhiều cá tôm, lần này mọi người bơm nước vào ruộng, mất cả đêm.
Hút nước trong đê xong, mỗi nhà phải được ít nhất một cái sọt.
Ông Ba Tề nhìn từ xa thấy trong bờ đê có người đứng, cứ nghĩ là thằng đểu nào xuống nước bắt cá trước.
Ông bèn cởi giày xuống nước theo.
Nước dâng đến eo, không phải mực nước để bắt cá, phải thấp đến cẳng chân, khom lưng một cái là thấy cái đang bơi trong bùn, nhắm một cái là trúng, đó mới là chuẩn.
Ông Ba Tề không thấy rõ mặt người, bèn hô một tiếng, hỏi ai đấy.
Bốn phía lặng như tờ, không ai trả lời, bóng người đứng yên không nhúc nhích.
Khoảnh khắc đó không hiểu sao lòng ông Ba Tề lại cứ thon thót, ông tiến về phía trước, ngửi thấy mùi thối, còn thối hơn cả chuột chết, xộc vào trong đầu.
Ông Ba Tề cách bóng người đó ngày càng gần, phát hiện không phải người sống, mà là một thi thể đã trương phình, bị người ta dùng dây thừng trói trên cọc gỗ, nên mới đứng mà không nghiêng ngả.
Ông sợ vãi cả đái, gào rú chạy về thôn báo cho thôn trưởng Triệu.
Việc này cũng làm kinh động những người trong thôn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!