Edit: Dâu
Nhà chính ồn ào, cơ man toàn người với người.
Trời nóng, không có gió, mùi người lẫn với mùi mồ hôi phả vào không trung, trộn với mùi thối của xác chết, không khí rất khó ngửi.
Lưu Văn Anh ôm con trai đã trương phình lên, khóc đến thê thảm không sao ngừng nổi, khàn cả tiếng, ai khuyên cũng không nghe.
Thật sự trong nhà chính rất thối, không thở nổi, căn bản không làm được gì, người ta không dám đứng gần quá, bèn tập hợp ở ngoài sân.
Nếu về, thì không đè nén được lòng hiếu kì, muốn biết rốt cuộc là chuyện ra làm sao, biết rõ rồi, sẽ không thấy sợ trong lòng nữa.
Không biết gì mới là đáng sợ nhất.
Thôn trưởng Triệu đến, nói là đã báo án rồi, chẳng mấy chốc sẽ có người đến, công an trong huyện cũng sẽ tới, bảo Lưu Văn Anh cứ yên tâm.
Câu này kích thích đến Lưu Văn Anh,
"Yên tâm? Con trai tôi chết không rõ ràng, tôi yên tâm cái gì? Cút hết đi! Cút——"
Cảm xúc đã vỡ òa.
Mọi người đi cùng thôn trưởng Triệu ra ngoài, đứng ngay khu đất trống ngoài cổng tụm đầu xì xầm.
Trong thời gian ngắn không cách nào tiêu hóa nổi tin tức này.
Con nước đó từng có người chết, đặc biệt là chỗ đê lớn, con của Lý Điên chết ở đầu đó, còn có những người nhất thời luẩn quẩn nhảy xuống, họ đều không thấy sợ, chỉ có thể cảm khái sinh mệnh vô thường, người đang yên đang lành, đùng một cái không còn trên cõi đời này nữa mà thôi.
Advertisement / Quảng cáo(bygoogle = window. bygoogle || []). push({});
Nhưng chưa từng nghe thấy chết kiểu này, càng khỏi nói nhìn thấy.
Thật đáng sợ.
Hỉ sự biến thành tang sự, cục cưng bảo bối của Lưu Văn Anh xảy ra chuyện, cô bị đả kích nghiêm trọng, sợ là ngã bệnh mất thôi.
Gần đây nhiệt độ tăng cao, người nóng áp tường, trong thôn có không ít người làm đồng xong về đi qua bờ đê rửa mặt, hàng ngày còn giặt giũ ở đó, hoặc là xuống thẳng nước tắm luôn.
Thi thể thành như vậy rồi, chắc chắn không phải vừa chết hôm qua, áng chừng cũng phải mấy ngày rồi.
Vừa nghĩ tới có một thi thể trong nước, họ liền đứng một bên nôn khan.
Còn may là năm ngoái thôn làm hệ thống cung cấp nước uống, không phải lấy nước ngoài đê nấu ăn nữa, không thì thật đúng là…
"Ai làm thế nhỉ? Mẹ kiếp chắc chắn không phải là người!"
"Sẽ bị trời phạt, phải chịu sét đánh, cứ chờ mà xem…"
Thôn trưởng Triệu ngồi ở gốc cây, vẻ mặt nghiêm nghị phất tay, "Tất cả giải tán đi, lát nữa cảnh sát đến, mọi người chặn ở đây, họ cũng không tiện điều tra."
Có người bỗng a một tiếng, "Thế, Lý Điên bảo có người đứng trong nước, lẽ nào là…
"Hắn nuốt nước bọt đánh ực, không dám nói tiếp nữa. Xung quanh bỗng dưng yên tĩnh hẳn. Tất cả mọi người cứ như bị điểm huyệt vậy, không nhúc nhích. Ông Ba Tề chửi,"Cái đéo gì! Lý Điên còn bảo có ác quỷ đến hại người kia mà, ác quỷ đâu? Đâu? Bảo nó ra cho ông mở mắt coi nào!"
"Ông Ba, ông lớn tiếng thế làm cái gì? Nhỡ đâu đưa tới cái gì không sạch sẽ thật, đến lúc đó không tiễn nổi đâu!"
Những người khác cũng run rẩy, mặt tái mét, mắt trợn trừng nhìn ông Ba Tề.
Ngón tay ông Ba Tề chỉ vào mọi người xung quanh, mặt khinh khỉnh, "Càng sống càng thụt lùi, đến đồ điên nói mà cũng tin, tôi thấy mấy người không điên thì cũng thiểu năng hết cả rồi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!