Chương 5: Bắt quả tang nhé

Edit: Dâu

Tào Thế Nguyên trong lòng mị…

Phong Bắc quay đầu lại nhìn cậu nhóc, vẻ mặt quái lạ, "Trốn sau lưng anh làm chi?

"Cao Nhiên nháy mắt với anh, em sợ. Phong Bắc kéo cậu nhóc sang một bên,"Sợ cái gì?"

Cao Nhiên nuốt nước bọt đánh ực, cậu nhón chân ghé vào tai người đàn ông nói, "Hồ ly."

Phong Bắc tỏ vẻ ngạc nhiên lắm, "Em biết biệt danh của Tào Thế Nguyên à?

"Mặt Cao Nhiên đầy máu, thật con mẹ nó giống quá đi! Phong Bắc xoa đầu cậu nhóc,"Em dám nhổ lông trên đầu hổ, thế mà còn sợ hồ ly à?"

Cao Nhiên nhìn ngó hai bên, "Hổ á? Đâu cơ?"

"…"

Phong Bắc chực nói gì đó, Tào Thế Nguyên đã qua đây rồi, anh ta nói với cậu nhóc, "Không có gì hay ho xem đâu, về nhà đi.

"Người đó không nói, thì Cao Nhiên cũng đâu có thèm ở lại, cậu leo lên xe đạp, dùng sức đạp đi, lát sau đã biến mất ở đầu ngõ. Tào Thế Nguyên nhìn hướng cậu nhóc rời đi,"Sao mới nói có đôi câu, cậu bạn nhỏ đã đi rồi?"

Phong Bắc vỗ vai anh ta, đùa cợt, "Gan cậu nhóc hơi nhỏ, hay sợ mấy thứ kì quái lắm.

"Advertisement / Quảng cáo(bygoogle = window. bygoogle || []). push({}); Tào Thế Nguyên hất tay anh ra, khóe miệng khẽ giật,"Vụ án này kẹt cứng ở chỗ tôi mấy năm nay, đội trưởng Phong vừa tới đã phá được rồi, cái thời vận này người thường không so sánh nổi."

"Cậu đừng có nói giọng chua loét đó, các anh em vì vụ án này đã mất rất nhiều công sức rồi, chẳng qua là cậu không thấy thôi, nhưng mà, ông trời cũng giúp đỡ tôi thật, điểm này tôi thừa nhận."

Phong Bắc cười cười chỉnh lại cổ áo, "Cậu nếu không thoải mái trong lòng thì cứ nói thẳng với tôi, đừng có nghẹn, dễ nghẹn ra sai lầm lắm."

Cơ mặt Tào Thế Nguyên giật nhẹ, "Tôi thì có gì khó chịu đâu, đều là chức trách của mọi người, theo nếp mà làm, vì dân phục vụ cả thôi."

Phong Bắc thở dài, "Đội trưởng Tào quả thật là vì nghĩa quên thân, sau này tôi phải học hỏi cậu mới được."

Mặt Tào Thế Nguyên lại co giật, chẳng nói chẳng rằng đi luôn.

Phong Bắc cười xì một tiếng.

Hẻm to hẻm nhỏ đều chật cứng người, ai nấy đều dài cổ ra hóng, họ vừa xì xào bàn tán, vừa chỉ chỉ trỏ trỏ.

Lần đầu tiên trong đời cách tên tội phạm giết người gần đến thế.

Thì ra kẻ mang tội giết người cũng giống như một người bình thường thôi, chẳng khác gì nhau cả, trên mặt không viết chữ, cũng chẳng đánh kí hiệu lên trên người.

Lẫn trong một đám người, nào biết được ai với ai.

Có lẽ là có kí hiệu thật, do ông trời đánh lên, chỉ mình ông ấy có thể nhìn thấy thôi, những người trần mắt thịt như họ không thấy nổi.

Xe cảnh sát lái đi, mọi người không thấy gì nữa, cổ vẫn duỗi dài ra, chưa phục hồi tinh thần.

Cao Nhiên không về nhà, cậu rẽ vào một con ngõ, liên tục rẽ một hướng, chờ đến lúc cậu dừng lại, đã xuất hiện trong con ngõ cậu thường luyện cua xe rồi.

Khúc cua của ngõ này dài khoảng hơn hai mét, rất ngắn.

Lúc Cao Nhiên rảnh thường chạy ra đây tập cua xe, chân không chạm đất, không bóp phanh, giữ tốc độ và độ cân bằng, cua hết lần này đến lần khác.

Cậu thường chỉ mới tập cua thôi, vẫn chưa có cơ hội làm thật.

Cao Nhiên mất tập trung, đầu xe tông vào vách tường, nửa người trên theo quán tính chúi về trước, mông rời khỏi đệm ghế xong lại đập xuống, đau muốn nứt làm đôi, tay tê rần, "Đệt!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!