Chương 35: Ngắn

Edit: Dâu

Phòng thẩm vấn sáng lên một cái đèn bàn.

Phong Bắc cách một cái bàn nhìn Tiền Túc, áo sơ mi trắng, không biết mua từ năm nào, vải đã giặt sờn, một bên ống tay áo bị kéo xuống một đoạn, trên bả vai dính không ít tro bụi, trông đến là chật vật.

"Thầy giáo Tiền, ban ngày chúng ta mới gặp, không ngờ lại thấy nhau sớm như thế.

"Tiền Túc còng lưng, hai tay đặt trên đùi, hắn rũ đầu, tóc mái lòe xòe xuống, phủ một tầng bóng đen lên gương mặt. Phong Bắc lấy ra một hộp thuốc lá, hỏi hắn có muốn làm một điếu hay không. Tiền Túc không đáp. Giữa hai tay Phong Bắc phát ra tiếng vang lạch cạch, anh ngậm điếu thuốc, xoay cái bật lửa hai vòng, dừng lại,"Nói thật, từ tối hôm qua tôi đã nghi ngờ anh."

"Cha mẹ anh thính lực không tốt, nhưng đầu óc lại không hồ đồ, chị dâu anh cay nghiệt, thô bạo, đanh đá, trong lòng cũng chấp nhận là có ma, nhưng, khi chị ta nhấc máy ghi âm lên, sự sợ hãi đó không thể nào là giả vờ được."

Phong Bắc hơi híp mắt lại nhìn hắn, "Kẻ nói dối thực sự không phải họ, là anh."

Tiền Túc dửng dưng.

"Tôi cho là ở lúc mấu chốt như thế này, thầy giáo Tiền sẽ không có thêm hành động gì, càng không thể để người chị dâu thoạt nhìn chẳng hề khôn khéo, thậm chí còn có phần ngu dốt kia bắt được."

Nói tới đây, Phong Bắc nhấc mông khỏi ghế, chống tay cười, "Thầy giáo Tiền, anh có mặt ở đây, khiến tôi có cảm giác là anh cố tình gây ra.

"Tiền Túc vẫn chưa nói chuyện. Advertisement / Quảng cáo(bygoogle = window. bygoogle || []). push({}); Phong Bắc ngồi trở lại, bắn một chút vụn tàn thuốc lên trên đất,"Tình cảm của anh với anh trai anh rất tốt, anh không thể chịu được khi anh ta chết lại bị người thân oán giận, nên anh giả thần giả quỷ, khiến họ ăn ngủ không yên."

Phòng thẩm vấn yên tĩnh một chốc, tiếng trầm thấp của Tiền Túc vang lên, "Đúng, tôi không thích họ đối xử với anh tôi như vậy!"

Hắn cuối cùng cũng ngẩng đầu, mắt đỏ sậm, môi run lên, nét mặt đầy bi thương, "Tôi không phải muốn họ ăn ngủ không yên, tôi muốn họ hổ thẹn, tỉnh lại."

"Anh tôi đã làm gì sai? Người cũng đã chết rồi, tại sao mấy năm qua còn chưa chịu buông tha anh ấy?"

Phong Bắc thấy cảm xúc của người thanh niên sắp vỡ vụn rồi, "Nghe nói năm đó anh của anh làm ăn thất bại, bù lỗ bằng khoảng tiền để dành duy nhất trong nhà, bị ép không còn cách nào khác mới đi làm thợ xây."

Tiền Túc "Rầm

"một tiếng đứng dậy, nắm tay xiết chặt. Ánh mắt Phong Bắc sắc lẻm,"Giọng của anh anh là thế nào? Sao lại ghi âm cho anh ta?"

"Chị dâu anh nói tối 28 anh không ở nhà, anh ở đâu?"

"…"

Dù cho Phong Bắc hỏi gì đi nữa, Tiền Túc cũng không hé thêm một chữ nào.

Lần hỏi cung này lại biến thành trận kéo co.

Lúc ánh mặt trời ló dạng, Phong Bắc ấn tàn thuốc vào gạt tàn, anh ra khỏi phòng phỏng vấn, bảo cấp dưới mua cho mình bữa sáng, sắc mặt uể oải.

Phong Bắc vừa vò đầu vừa hướng về phía văn phòng, ở khúc quanh gặp một người, thoang thoảng hương chanh.

Sắp thành mùi hương cơ thể đến nơi rồi.

Tào Thế Nguyên mặc bộ vest, bước đi không nhanh không chậm, cảm giác như là từ đồn cảnh sát đi dự tiệc vậy.

Phong Bắc liếc mắt nhìn vết bầm trên gò má anh ta, "Sao anh biết Cao Nhiên ngủ với tôi?"

Tào Thế Nguyên nói, "Thứ cho không thể trả lời."

Phong Bắc nhìn quầng thâm dưới mắt anh ta, phì cười,

"Mới sáng ra mà văn với chả vẻ? Tối hôm qua là phép thử chứ gì? Trông anh thế này, sợ là sau nửa đêm vẫn chưa chợp mắt đâu."

Tào Thế Nguyên nhếch mép, "Đúng là tôi đang thử, nhưng không phải chuyện đó, còn là về chuyện nào…"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!