Edit: Dâu
Phong Bắc hết nhìn cái áo đồng phục màu xanh lam rồi lại nhìn thiếu niên, khẽ nhướn lông mày, lông còn chưa mọc đủ đâu, mà đã dám ra lệnh cho anh, gớm nhỉ.
Không chừng không phải là mèo con, mà là một con hổ nhỏ.
Nhìn nhầm rồi.
Cao Nhiên thấy người đàn ông sững sờ, bèn dúi áo khoác đồng phục vào ngực anh, "Mặc vào đê."
Phong Bắc lật mác số đo ở trong cổ áo ra, 170, anh sắp 190 rồi làm sao mà ních cho vừa được?
"170 thì làm sao? Em còn đang lớn mà."
Cao Nhiên giằng áo đồng phục về, "Không mặc thì thôi!"
Phong Bắc lại lấy lại, "Mặc chứ, anh bảo không mặc bao giờ? Đưa anh nhanh nào, chết rét tới nơi rồi."
Cao Nhiên chậc lưỡi, "Vào thu rồi, anh còn mặc áo cộc tay đi khắp nơi, dáng người có đẹp cũng đừng có khoe thế, chán sống rồi chắc."
Phong Bắc đút cánh tay cơ bắp vào trong tay áo đồng phục, "Đi vội, không nghĩ là đến mức này."
Cao Nhiên bật thốt lên, "Kiếm người yêu là tốt rồi."
Động tác kéo tay áo của Phong Bắc khựng lại, anh híp mắt, "Cũng đúng."
Cao Nhiên lấy chân phải giẫm vào bùn chà lên chân trái, "Kiếm người yêu là phải tốn thời gian, anh bận rộn thế, nào có nhiều thời gian như vậy."
Phong Bắc cười gượng, "Nói thì nói thế, thời gian như là nước trong bọt biển ấy, vắt một chút là có."
Cao Nhiên trợn mắt, "Muốn kiếm thật á?"
Phong Bắc nhìn thiếu niên, vẻ mặt khá là hứng thú, "Tìm hay không là chuyện của anh em, em quan tâm cái gì?"
Cao Nhiên chả hiểu sao thấy không vui, cậu cãi, "Con mắt nào của anh thấy em quan tâm?"
Advertisement / Quảng cáo(bygoogle = window. bygoogle || []). push({});
Hầu kết của Phong Bắc chuyển động, nhóc con, em đúng là ngốc, chẳng biết trong tim mình có một hạt giống nhỏ, đã mọc mầm rồi, xanh mơn mởn, tràn ngập sức sống.
Đợi đến khi nó nở hoa, em liền hiểu được cảm giác của anh.
Không kiểm soát được trái tim của mình, bất kể là vui, hay không vui, đều do người khác quyết định.
Kêu trời trời không thấu, kêu đất đất chẳng hay.
Chỉ có thể nhịn, nhịn từng chút một, chẳng biết bao giờ mới thôi.
Cao Nhiên phát hiện vẻ mặt người đàn ông có vẻ sung sướng, cậu nghĩ tới con mèo ngậm được cá lao vút đi trong con ngõ, khỏi nói vui đến nhường nào, "Trả áo đồng phục cho em."
Ánh mắt Phong Bắc đượm ý cười, "Không trả.
"Cao Nhiên vươn tay ra giằng. Phong Bắc nhanh chóng khoác hẳn áo lên người, kéo khóa lại, chật ních, nom đến là tức cười. Cao Nhiên bật cười ra tiếng,"Ha ha ha ha ha!"
Mặt Phong Bắc đen xì, trông như cái đít nồi tám trăm năm chưa cọ, lấy tay dùng sức vò đầu thiếu niên, "Cười đếch gì.
"Em gái mưa đang hoành hành với anh trai đất, tạm thời chưa có dấu hiệu ngừng lại. Cao Nhiên chốc chốc lại nghiêng đầu nhìn người đàn ông, lo lắng,"Anh Tiểu Bắc, anh đừng có làm toác áo đồng phục của em nha, không thì đến lúc về, mẹ mắng em chết mất."
Phong Bắc thở phì phò, "Đừng nói nữa, đang ấm lắm."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!