Chương 31: Ý đồ Xấu xa

Edit: Dâu

"Hầy anh Tiểu Bắc à, anh bảo… Sao anh cách em xa vậy? Em có hôi nách đâu, lại gần đây chút đi.

"Chồng của Lý Quyên là Vương Đông Bình bị gọi về sớm, chân trước mới bước vào nhà, chân sau đã có hai vị khách tới. Vương Đông Bình lau giọt nước trên cốc, mặt túng quẫn,"Đội trưởng Phong, nhà tôi cũng không có trà gì…"

Phong Bắc nói không cần phiền phức thế, "Tôi chỉ muốn hỏi anh, năm đó con trai anh qua đời như thế nào."

Vương Đông Bình bị hỏi chuyện này hình như khá bất ngờ, ông hoang mang một lúc, nói, "Năm đó con trai sinh bệnh, không sống nổi."

Phong Bắc hỏi, "Bệnh gì?"

Vương Đông Bình lắc đầu, mặt đầy xấu hổ, "Tôi không biết.

"Làm một người cha lại không hay con mình bị làm sao, quả là không chốn dung thân. Phong Bắc thả chân, nghiêng người về trước, khuỷu tay chống chân,"Theo điều tra, đó là chuyện xảy ra khi khách sạn Thiên Nguyên đình công."

Vương Đông Bình gật đầu mấy cái, "Đúng rồi, chính là khi đó."

Ông vuốt gương mặt phủ đầy tháng năm tang thương, "Hôm nào tôi cũng ra ngoài cùng mọi người, tối cũng không về, ở ngoài tìm đại một chỗ ngả lưng, lúc nào cũng canh cánh nếu có chút tiền, trong nhà sẽ không…"

Trong nhà chính vang lên tiếng nghẹn ngào, biết vậy đã chẳng làm.

"Đợi tôi về… đợi tôi về đứa nhỏ đã tắt thở rồi."

Phong Bắc đánh giá người trung niên đang giàn dụa nước mắt, "Vợ anh bị bệnh, nghĩ là đứa nhỏ còn sống."

Bờ vai Vương Đông Bình run lên, cảm xúc chập chùng, "Hôm đứa nhỏ gặp chuyện tôi ngồi bệt dưới đất khóc, bà ấy lại nhào lên nổi đóa với tôi, nói con trai đòi mua đồ dùng học tập, người ta đều có, con mình không thể không có được, bảo tôi đi mua cho con, còn nói mai con phải mang đi học, tôi đã biết đầu óc bà ấy không tỉnh táo rồi."

Phong Bắc hỏi, "Bình thường vợ anh ngoài việc nói chuyện với không khí ra, có hành động kì lạ nào nữa không?"

Vương Đông Bình chùi nước mũi, lau lên quần, mắt đỏ hoe, "Có lúc bà ấy ra ngoài, loanh quanh trong ngõ gọi con về ăn cơm, cũng may trong ngõ này chỉ có mình nhà tôi, không phiền đến ai."

Phong Bắc cau mày, "Sao không đưa chị ấy đi khám xem?"

Vương Đông Bình cười khổ, "Khám bệnh á? Nào có tiền đấy."

Phong Bắc đảo mắt nhìn bốn phía, nhà đất, đã cũ lắm rồi, đúng thật cũng chẳng có nổi tiền khám bệnh, "Tình trạng của vợ anh không thể để kệ thế không lo được.

"Advertisement / Quảng cáo(bygoogle = window. bygoogle || []). push({}); Vương Đông Bình cuống quýt nói,"Đội trưởng Phong, tôi hiểu ý cậu, cậu yên tâm, tôi giờ có thời gian ở nhà trông bà ấy rồi, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu."

Phong Bắc hỏi xoáy, "Nếu không có thời gian thì sao?"

Vương Đông Bình đứng bật dậy, "Vợ tôi chỉ không chấp nhận được sự thật con trai không còn trên đời thôi, làm như thằng bé còn sống, những chuyện khác chẳng có vấn đề gì cả, sẽ không tấn công người ta đâu!

"Phong Bắc im lặng nhìn người đàn ông trung niên. Cơ mặt Vương Đông Bình giật giật, ánh mắt kiên định dần dần trở nên lảng tránh,"Chỉ có lúc người khác nói con trai không còn nữa, bà ấy mới mất kiểm soát thôi."

Phong Bắc không nói tiếp, đổi vấn đề khác, "Đã mấy năm trôi qua rồi, mảnh đất khách sạn Thiên Nguyên kia vì tin đồn ma quái, mãi mà không có người thu mua, chính phủ không cách nào dọn dẹp bãi chiến trường này được, tiền công mãi không trả, anh định làm thế nào?"

Vương Đông Bình cười khổ, "Còn làm thế nào nữa, xem ông trời có mắt hay chăng thôi."

Phong Bắc nói, "Nếu ông trời không có mắt thì sao?"

Vương Đông Bình chà chà bùn đen trong móng tay, "Nếu không có mắt…"

"Đó ắt là số mệnh rồi."

Ông thở dài, "Người ta sống tử tế đàng hoàng, nhưng chẳng có kết quả tốt, ông trời cũng có lúc xấu xa lắm thay.

"Trong lòng Phong Bắc đột nhiên nảy ra cảm giác man mác như là đồng cảm. Nhưng mà hình như anh đã bị ông trời đùa giỡn bao giờ đâu? Phong Bắc lại nhìn kĩ người trung niên trước mắt, mặt đầy nếp nhăn, dáng người khắc khổ, lúc nói chuyện không có oán hận, chỉ có cảm khái."11 giờ tối ngày 28 đến 1 giờ ngày 29 tháng trước, vợ anh đang ở đâu?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!