Chương 30: Em rất cần anh

Edit: Dâu

Ở trong nước, có trường hợp sinh ra không được đưa vào hộ khẩu, có khi là sinh vượt quá kế hoạch không dám đưa vào, có khi vì chuyện khác, rất nhiều nguyên nhân, vẫn tồn tại hiện tượng chết mà không báo lên.

Ở quê mà có người chết thì đem chôn là xong, ai lại chủ động đi báo tử cho cơ quan công an chứ, cho là không cần thiết, mà cũng nghĩ là chả ảnh hưởng gì đến mình.

Quốc gia cũng không thể năm nào cũng tổng điều tra nhân khẩu được, gạch bỏ hộ tịch của người đã mất, cuối cùng đi chứng thực, hiệu suất không cao.

Đồn công an bên kia cũng mới biết đứa nhỏ nhà người công nhân kia đã qua đời, hồ sơ vừa được chỉnh sửa xong thì chuyển vào tay Phong Bắc, còn nóng hôi hổi, anh cũng chỉ nhìn lướt qua thôi, có chút ấn tượng mơ hồ, định chiều xem kĩ lại.

Ai ngờ lại có tình huống thế này.

Mẹ của đứa bé thế mà lại làm như con trai mình vẫn sống khỏe mạnh.

Dương Chí phụ trách chính là chuyện khác, không đi thăm viếng, không biết cụ thể tình hình thế nào, nhưng vẫn nổi da gà.

Nếu tổ hai ở đây, nghe như thế, không biết sợ đến thế nào nữa.

Dương Chí nuốt nước bọt, "Đội trưởng, đứa bé kia vì sao mà chết thế ạ?

"Phong Bắc lắc đầu, trên đó không ghi nguyên nhân cái chết. Dương Chí xoa tay,"Hay là giả vờ?

"Nếu là thật, thì còn nghiêm trọng hơn cả Lý Điên ở vụ án thôn Thạch Hà nữa, Lý Điên tuy rằng điên rồi, nhưng vẫn nhận rõ hiện thực, không cho là con trai mình vẫn sống cùng người nhà, chỉ rất nhớ mà thôi. Phong Bắc cầm chìa khóa xe,"Đi xem thế nào.

"Advertisement / Quảng cáo(bygoogle = window. bygoogle || []). push({}); Trời âm u, mây đen chồng chất nơi chân trời, gió thu se se, thổi người ta đau hết cả đầu. Lý Quyên đang quét rác trước cửa, thấy hai người xa lạ tiến vào ngõ, dừng ngay trước cửa nhà mình, cô vội dừng việc quét rác lại, vẻ mặt đề phòng,"Các cậu là?"

Dương Chí lấy giấy chứng nhận ra, "Cảnh sát."

Lý Quyên lấy làm lạ, "Không phải đã tới rồi sao? Sao còn đến nữa?"

Phong Bắc ngắt lời Dương Chí, nhìn người phụ nữ trung niên, tỏ vẻ thiện ý, "Chị à, chúng ta vào nhà nói chuyện đi, đứng bên ngoài dễ bị người nói ra nói vào, chị thấy sao?

"Lý Quyên đặt chổi xuống, vừa đi vừa lẩm bẩm cái gì y như lên cơn. Dương Chí nhỏ giọng hỏi,"Đội trưởng, anh nghe thấy không?"

Phong Bắc nói, "Tôi không phải Thuận Phong Nhĩ.

"Dương Chí không cẩn thận đạp phải cái cào để trên đất, một đầu gậy có móc sắt hình chữ U, nom rất sắc, anh lảo đảo, suýt nữa ngã chổng vó rồi. (*) Phòng trường hợp không ai biết cái cào…? Lý Quyên đặt cái cào lên góc tường,"Đồng chí cảnh sát, đi cẩn thận chút chứ.

"Dương Chí vẫn còn run trong lòng, anh lau trán, xòe lòng bàn tay đẫm mồ hôi cho đội trưởng xem, sắp bị dọa mất nửa cái mạng rồi. Vừa nãy nếu ngã thật, cổ đã bị cái cào đâm thủng rồi. Lý Quyên nhặt cục tẩy ở ngưỡng cửa lên, phủi phủi bụi trên đó,"Sau không tìm được lại đòi mua mới, mấy đồng tiền trong nhà bị đạp hết lên rồi, chẳng nên thân chút nào!"

Trong nhà xếp mấy đôi giày, của nam, nữ, trẻ con, một nhà ba người.

Trên bức tường đất treo một chiếc cặp màu xanh, mấy chỗ bị rách được may lại, cũ lắm rồi, bên cạnh dán một đống bằng khen, năm nào cũng là học sinh ba tốt.

(*) Học sinh ba tốt:

Đạo đức tốt, học tập tốt, sức khỏe tốt

Chân tường còn cái túi mứt vỏ hồng chưa quét, nửa miếng vỏ kẹo cao su Đại Đại, dưới chân bàn gỗ có hai viên bi, rơi trong hố trên mặt đất.

Nếu Phong Bắc và Dương Chí trước đó chưa biết tình hình, cũng sẽ giống như tổ hai, chẳng thấy vấn đề gì.

Nhưng vấn đề là họ đã biết.

Lúc này nhìn lại người phụ nữ trung niên, sẽ cảm thấy rợn người.

Lý Quyên nói, "Đồng chí cảnh sát, các cậu có việc gì thì mau nói đi, đã giờ này rồi, tôi còn chưa nấu cơm đâu."

Phong Bắc thu lại tầm mắt đánh giá, "Chị à, mấy năm trước con chị qua đời như thế nào vậy?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!