Chương 3: Đốm đen

Edit: Dâu

Phong Bắc khom lưng cúi đầu, ánh mắt dò hỏi.

Cao Nhiên nhìn chằm chằm trán anh, ngoài mồ hôi và bụi ra, chẳng còn gì khác nữa.

Mặt Phong Bắc phả đầy hơi thở thiếu niên, "Sao thế?

"Cao Nhiên chẳng ho he tiếng nào, chỉ nhìn chằm chằm trán của người thanh niên, anh để đầu đinh, tóc vừa cứng vừa ngắn, trán không bị tóc phủ, nhìn một cái là thấy hết trơn. Phong Bắc thấy gương mặt cậu nhóc càng lúc càng dí sát vào, mặt anh phừng cái đỏ bừng lên, trong tích tắc nhấc hai tay đè lại vai cậu nhóc,"Nhóc đừng có đứng gần thế, người anh toàn bụi đất thôi, bẩn lắm."

Cao Nhiên dụi dụi đôi mắt mỏi nhừ, nhỏ giọng nói thầm, "Bị hoa mắt ư?"

Phong Bắc nghe thấy, ngừng động tác xoa mặt lại, "Nhóc nhìn thấy cái gì? Sâu à?"

Cao Nhiên nói không phải, cậu không biết phải tả thế nào, chỉ loáng thoáng thấy một cục gì đó, chớp mắt cái đã không thấy nữa, "Chắc là đi mất rồi, loáng cái đã không còn.

"Khúc nhạc dạo này bắt đầu một cách đột nhiên, mà kết thúc cũng rất chi là đột ngột. Phong Bắc đồng ý trả truyện hộ Cao Nhiên,"Tối nay anh qua đó một chuyến, tìm thẳng chủ quán để trả là được à?"

"Đội ơn ạ.

"Advertisement / Quảng cáo(bygoogle = window. bygoogle || []). push({}); Cao Nhiên bá cổ người ta cứ như anh em, chiều cao chênh lệch, cậu choàng qua rất vất vả, nom như cái bọc vải treo vắt vẻo trên đó vậy. Phong Bắc kéo tay cậu nhóc xuống, cái cổ bị ghìm toàn là mồ hôi,"Tuổi chả được bao nhiêu, mà khỏe quá nhỉ, cổ của anh sắp bị nhóc kéo đứt rồi."

"Tại anh cao quá chứ sao."

Cao Nhiên lẩm bẩm, cậu nói tiếp chính sự, "Nếu có người quen giới thiệu, thuê truyện không cần đặt cọc nữa, chỉ cần lấy thẻ học sinh đăng ký, anh đưa sách cho chủ quán, ổng sẽ giở lại số đăng kí của em."

Đặt cọc truyện tranh phải mất từ 20 đến 50.

Một bộ 30 tập, tiền đặt cọc là 50, một bộ khoảng chừng 10 tập thì hết 20, quá con số kia, ví dụ như Touch, Doraemon, Conan thì đều phải đặt 50.

Đấy là hạn mức cuối cùng, bộ Sóng gió cầu trường 48 tập thì phải mất 100 tiền đặt cọc.

Lấy ví dụ như gia đình bình thường của Cao Nhiên, tiền tiêu vặt là 2, 3 đồng, không đặt cọc nổi.

Tiệm sách kia thuê truyện không cần tiền đặt cọc.

Nhưng mà bà lão trong tiệm dữ dằn lắm thay, truyện thiếu một góc thôi, không quan tâm có phải là mình làm hay không đều phải đền, không đền thì không cho thuê nữa.

Nếu không thuê chỗ họ thì chẳng còn cách nào khác nữa cả.

Đọc truyện tranh cũng nghiện, một ngày không đọc thì ngủ không ngon.

Có truyện còn đọc đi đọc lại nhiều lần, coi như là ôn tập.

Phong Bắc cầm truyện, liếc mắt nhìn tiêu đề "Touch", cả hai quyển đều vậy, "Không có truyện khác à?"

Cao Nhiên bảo còn, cậu cười ngượng, "Anh Tiểu Bắc, anh hỏi hộ em có mấy tập sau không, có thì cho em mượn, không thì mượn hộ em bộ Wisely, tập nào cũng được, em đọc hết rồi."

Phong Bắc không hiểu nổi mạch não của cậu nhóc, "Đọc rồi còn đọc lại à?"

"Còn lựa chọn nào khác đâu, đành chắp vá vậy."

Cao Nhiên lấy tay che miệng thì thầm với anh, "Mấy hôm trước có tiệm sách thuê mới mở, tiệm đó lớn lắm, truyện tranh đều mới tinh, nghe người ta nói trong đó có cả sách ấy, nhiều lắm, ông chủ giấu kĩ lắm, em còn chưa qua đâu, hôm nào cùng đi đi."

Phong Bắc biết cậu nhóc đang nói đến sách gì, anh nhíu mày, "Cái tiệm mới mở ấy hả? Anh biết rồi."

Cao Nhiên chợt hỏi, "Anh Tiểu Bắc, anh làm nghề gì thế?"

Phong Bắc cười cười, "Em nghĩ sao?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!