Edit: Dâu
Cao Nhiên được Phong Bắc cõng xuống núi.
Chuyện sau đó cậu không hỏi đến nữa, tay chân mềm nhũn ra ngồi phịch trên ghế, cả người ướt sũng, cứ như vừa tắm mưa, ông trời cứ thích tạo điều kiện cho cậu thế đấy.
Phong Bắc gỡ khẩu trang xuống cho cậu nhóc, "Sao rồi? Đỡ hơn chưa?
"Cao Nhiên xin anh ngụm nước. Phong Bắc vặn mở bình đưa đến bên mép cậu nhóc,"Đã mất ngủ, lại thêm đau đầu nữa, em có không ít thói xấu nhỉ."
Cao Nhiên không đưa tay ra đón, ghé miệng lại uống hai ngụm, nghe người đàn ông bảo, "Đầu em đau một cách kì lạ, có phải nên nói gì với anh không? Hửm?
"Cậu sặc nước. Bàn tay dày rộng của Phong Bắc đặt lên lưng cậu nhóc, vỗ nhẹ mấy cái,"Bị dọa rồi? Cao Nhiên, em chột dạ cái gì?"
Cao Nhiên ho khan đến đỏ hoe mắt, "Anh đừng nói nữa!"
Phong Bắc mở cửa xe ra bước xuống, áo bị túm lại từ phía sau, anh chẳng hề ngoái lại, "Buông ra."
Cao Nhiên nói, "Em chỉ bảo anh đừng nói nữa thôi, không cho anh xuống xe mà."
Cậu khàn giọng nài nỉ, "Anh Tiểu Bắc, anh ở trong xe với em đi, em sợ lắm."
Cửa xe đóng lại, Phong Bắc ngồi về chỗ cũ.
Cao Nhiên giơ tay lên ngửi thử, cảm giác người cứ bốc mùi thum thủm, cậu nhớ lại thi thể của anh họ, dạ dày lại cuộn trào, bèn nhắm mắt lại sắp xếp lại suy nghĩ.
Phong Bắc cũng không hỏi gì, anh uống ngụm nước, đậy nắp bình xong thì châm điếu thuốc, kiên nhẫn chờ cậu nhóc chủ động chia sẻ kết quả điều tra được với mình, tình huống thế này vi diệu quá đỗi.
Rõ ràng chỉ là một cậu nhóc cấp ba, không có kinh nghiệm phá án, lại khiến cho Phong Bắc có lòng tin, thậm chí còn có ảo giác đang hợp tác nữa.
Trong xe vang lên âm thanh, "Giữa anh họ em và Lý Điên từng xảy ra chuyện.
"Phong Bắc phát hiện cậu nhóc đã mở mắt ra, không còn cảm xúc đau khổ và sợ hãi bất lực nữa, chỉ còn lại sự bình tĩnh. Điều chỉnh tâm tình không nhanh, nhưng cũng không đến nỗi chậm. Cao Nhiên lấy tay che mắt, hít sâu một hơi,"Bác cả cũng có tham gia."
Advertisement / Quảng cáo(bygoogle = window. bygoogle || []). push({});
Cậu cũng không nói trắng ra là anh họ từng hại chết người.
Người đàn ông mà hỏi nguồn căn, thì mình chẳng biết giải thích thế nào cả, không thể nói là nghe thấy lời nguyền của Lý Điên được, lại càng không thể nói là thấy được một cái bớt, quá là hoang đường rồi.
Vế sau còn liên quan đến chuyện cậu đến từ thế giới song song, và còn từng chết một lần nữa.
Còn về việc bảo Lý Điên cởi sạch quần áo, kiểm tra tỉ mỉ thân thể của gã, không bỏ qua một miếng da nào, để xem có bớt hay chăng, ấy là trái luật, hơn nữa tội rất lớn, ai cũng có nhân quyền, cũng có quyền riêng tư.
Việc thực hiện có độ khó rất cao.
Lần này nếu không phải có sự đồng ý của chị họ, cảnh sát cũng chẳng thể thuận lợi đào mộ lên như thế.
Phong Bắc hút từng hơi từng hơi thuốc, "Cha mẹ Lý Điên bệnh chết, vợ bỏ trốn theo người khác, cũng từng ấy năm rồi không thể nào…"
"Là đứa con bị chết đuối của ông ta?"
Cao Nhiên không phủ nhận, mà cũng chẳng thừa nhận, chỉ bảo, "Anh đi thẩm vấn trưởng thôn, có thể bác ấy biết được gì đó, đừng bảo cấp dưới của anh, tự anh thẩm vấn đi.
"Cậu chỉ đang đoán mà thôi. Nếu như thôn trưởng thật sự biết chuyện gì đó, thì ai là người có thể moi ra được, Cao Nhiên hiểu rất rõ. Trong xe trở nên yên tĩnh, không gian chật chội, khiến người ta cảm thấy ngột ngạt. Cao Nhiên bồn chồn, cậu sợ người đàn ông hỏi gì đó, căng thẳng đến mức không dám thở to, muốn đi vệ sinh. Phong Bắc chưa hút xong một điếu thuốc đã dập tắt,"Đưa em về trước đã."
Thân mình căng cứng của Cao Nhiên trở nên bình tĩnh hẳn.
"Anh Tiểu Bắc ơi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!