Edit: Dâu
Trời đã rất muộn rồi, căn ngõ tối lửa tắt đèn.
Phong Bắc cầm lái rẽ trái rẽ phải, rẽ vào một con ngõ đầy ổ gà, xe đạp xóc nhảy tưng tưng như con ếch.
Cao Nhiên ngồi đằng sau, mông đau nhừ, "Anh Tiểu Bắc, không phải anh là đội trưởng sao? Sao còn cưỡi xe đạp?"
Phong Bắc dập điếu thuốc hút dở ném đi, "Đội trưởng chứ không phải là giám đốc."
"Anh nghèo rớt mùng tơi, cái xe đạp này còn là hàng second -hand."
Cao Nhiên thốt ra câu cửa miệng, "Điêu, em không tin.
"Phong Bắc cười khẽ trong họng. Cao Nhiên đập bôm bốp lên lưng người đàn ông, hùng hổ nói,"Cười cái đếch gì! Không cho cười!"
Mặt Phong Bắc đen thui, "Nhóc con coi trời bằng vung.
"Cao Nhiên rụt cổ, dùng đầu ngón chân cũng nghĩ được, không ai dám láo thế trước mặt đội trưởng cả, cậu bĩu môi, câm như hến. Phong Bắc ngoái đầu ra sau,"Sao không nói gì nữa?
"Cao Nhiên lẩm bẩm trong miệng. Phong Bắc nghe thấy rõ, cậu nhóc bảo, em sợ anh giận. Advertisement / Quảng cáo(bygoogle = window. bygoogle || []). push({}); Gió đêm mát mẻ, sắp vào thu rồi. Cao Nhiên nghe thấy giọng của người đàn ông,"Xe đỗ ở bờ sông, không vào trong ngõ được, nên không lái.
"Cậu ậm ờ, đang định nói gì đó, chiếc xe đạp đột nhiên bay lên rõ cao, đầu xe uốn éo như con rắn, rồi đâm sầm vào tường. Mặt Cao Nhiên đập vào lưng người đàn ông, đau đến nước mắt nước mũi chảy ròng ròng,"Mẹ kiếp!"
Phong Bắc xốc nách cậu lên, ôm từ trên yên sau xuống dưới, "Chảy máu mũi à?
"Cao Nhiên không chảy máu mũi, chỉ chảy nước mũi thôi, đau quá. Cậu lườm người đàn ông, mắt ướt sũng,"Giỏi ghê, anh không biết đạp xe thì để cho em đạp, khoe khoang cái gì! Thấy chưa, chạy vào ngõ cụt rồi nè."
Phong Bắc xoa thái dương, "Em cứ líu ríu bên tai anh, cho nên anh mới mất tập trung."
Cao Nhiên không thể tin nổi chắc lưỡi, "Nội dung thi sát hạch của đội hình sự các anh chủ yếu là độ dày da mặt hả?
"Mặt Phong Bắc giật giật. Miệng lưỡi của nhóc con này cũng trơn tru thật đấy. Cao Nhiên sụt sịt mũi,"Anh Tiểu Bắc, anh ngồi sau đi, em đèo cho."
Thấy người đàn ông đứng im đó, cậu giục, "Nhanh lên đi!"
Phong Bắc nhíu mày, "Được rồi, em đèo đi."
Kết quả chưa đạp tới đầu ngõ, Cao Nhiên đã toát hết cả mồ hôi, "Có phải anh đang giở trò gì không?"
Mặt Phong Bắc rất chi là vô tội, "Trò gì cơ?"
Cao Nhiên đảo trắng mắt, thều thào, "Đừng tưởng em không biết.
"Phong Bắc không cẩn thận đụng vào eo cậu nhóc. Cao Nhiên rùng hết cả mình, hổn hển nói,"Anh đừng có đụng vào em, nhột muốn chết!"
Phong Bắc "À
"lên một tiếng, nhóc con này sợ nhột à. Anh chơi lầy chọt thêm cái nữa. Cao Nhiên run lên, nổi cáu, xe nghiêng nghiêng đảo đảo, suýt nữa hất văng cả người xuống đất."Đây là lần đầu em đèo anh, cũng là lần cuối cùng, em thề, lần sau em mà còn đèo anh nữa, em là con chó con!"
Phong Bắc cười, "Chó con."
Cao Nhiên, "…"
Lúc đến cục cảnh sát, Cao Nhiên mồ hôi đầm đìa, mệt như chó, thở hổn hà hổn hển, "Anh… Anh không đổi… không đổi lái với em… Có biết… Có biết xấu hổ không hả?
"Hiển nhiên là Phong Bắc không biết xấu hổ rồi. Anh chưa từng ngồi sau xe đạp để ai đèo bao giờ, cảm thấy như con gái vậy, rất mất tự nhiên, hôm nay là lần đầu tiên, nói thật chứ, cực kì cực kì thoải mái. Đương nhiên, điều kiện đầu tiên là kĩ thuật lái xe của người kia phải tốt đã. Kĩ thuật lái xe của Cao Nhiên là có qua luyện tập, tốt không phải bàn, nhưng hôm nay chưa ăn cơm tối, mệt vô cùng. Cậu chìa tay ra mượn bình nước to của người đàn ông,"Cho em xin ngụm nước.
"Phong Bắc cau mày. Cao Nhiên nhận ra ngay, ghét bỏ là chuyện bình thường, có thể hiểu được, cậu nghĩ vậy, trong ngực lại nhiều thêm một bình nước, đỉnh đầu là giọng của người đàn ông,"Bình nước của anh chưa cho người khác uống bao giờ đâu."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!