Edit: Dâu
Cao Nhiên đứng bên ngoài văn phòng phát hiện cửa đóng, lại còn khóa trái, mí mắt cậu giần giật.
Bên trong vọng ra tiếng mở khóa cửa, Cao Nhiên thu lại vẻ mặt nhìn về phía người đàn ông mở cửa cho cậu, "Làm gì mà phải khóa cửa thế?"
Phong Bắc nói, "Đau đầu, muốn trộm lười biếng một chút."
Cao Nhiên đi vào văn phòng, bí mật dùng khóe mắt quét một lượt, cậu đưa báo cáo qua, "Nãy anh đang làm gì thế?"
Động tác lật báo cáo của anh thoáng khựng lại, biết là Cao Nhiên hẳn nghe thấy tiếng anh nói, bèn đáp đơn giản, "Nhận cú điện thoại."
Cao Nhiên kéo một chiếc ghế dựa ra ngồi xuống, "Chiều nay giao cho em việc gì?"
Phong Bắc nhìn báo cáo một cách qua loa, "Có nhiều câu chưa đủ ngắn gọn, dùng từ cũng chưa đúng chỗ, về viết lại một bản khác đi."
"Tối viết, tối em có linh cảm hơn."
Cao Nhiên cười híp mắt hỏi, "Thế còn chiều? Nội dung công việc chiều nay của em là gì?"
Phong Bắc nói, "Em đi thành phố M một chuyến đi."
Cao Nhiên cau mày, "Vụ án trẻ em mất tích kia ạ?"
"Ừ, tài liệu liên quan em tìm tiểu Triệu mà lấy." Phong Bắc nói, "Em đến thành phố M thì tìm đồn cảnh sát địa phương, bảo họ hợp tác điều tra."
Cao Nhiên hỏi, "Thế còn anh?"
Phong Bắc đổ đống tàn thuốc trong gạt tàn vào giỏ rác, "Chiều nay anh tra vụ nữ sinh mất liên lạc xem sao."
Cao Nhiên bĩu môi, "Thành phố M xa lắm, em không về được trước buổi tối đâu."
"Em lái xe buổi tối anh không yên tâm." Phong Bắc nắm tay cậu vuốt ve, "Em kiếm cái khách sạn trong thành phố ngủ một đêm đi, sáng mai hẵng về."
Cao Nhiên cười cười, "Cũng được.
"Advertisement / Quảng cáo(bygoogle = window. bygoogle || []). push({}); Phong Bắc hôn lên chóp mũi của cậu, đang định hôn lên môi thì lại bị đẩy ra. Cao Nhiên mơn trớn gương mặt cương nghị của anh,"Không muốn hôn."
Hầu kết của Phong Bắc trượt lên trượt xuống, "Anh muốn."
Cao Nhiên chậm rãi ghé sát vào bên tai anh hà một hơi, "Nhịn đi."
"…
"Lúc Phong Bắc đến thị trấn, Dương Chí đã lấy được mấy món đồ khác rồi, anh khá là tin vào lần thẩm vấn này. Căn phòng thẩm vấn hoàn toàn yên tĩnh, người thẩm vấn lẫn người được thẩm vấn đều không phát ra tiếng động nào. Phong Bắc híp mắt hút thuốc, không có ý định mở miệng. Dương Chí lật một ít tài liệu trước mặt mình,"Bắt đầu nói từ đâu đây nhỉ, chủ nhiệm Trần, anh có gợi ý nào không?"
Trần Thư Lâm không nói gì, ông bị dẫn từ nhà ra, mặc chiếc áo bông thùng thình màu đen, chân đi đôi giày vải bông, mái tóc thưa thớt bết trên đầu, cằm râu ria tua tủa, trông hết sức lôi thôi, làm nghiên cứu hơn nửa đời người đâm ra có mùi nghiên cứu viên đặc sền sệt.
"Bắt đầu nói từ năm 80 đi."
Dương Chí lấy ra một tấm ảnh chụp chung màu đen trắng, "Năm 80 chủ nhiệm Trần còn chưa vào sở nghiên cứu, cũng chưa làm chuyên gia y dược gì cả, chỉ dạy học ở một trường cấp ba địa phương, năm đó nghề giáo chính là lý tưởng, là chí khí, là chủ nghĩa tập thể, giải thích theo kiểu hiện đại thì chính là hồi đó làm giáo viên chính là dựa vào tình yêu mà phát điện, dựa vào tình yêu trẻ con ấy."
Anh chỉ vào bức ảnh nói, "Chủ nhiệm Trần, hồi đó anh cũng đẹp trai phết.
"Cơ mặt phía dưới của Trần Thư Lâm giần giật. Dương Chí chìa bức ảnh ra trước mặt người bên cạnh,"Đội trưởng Phong, anh thử nhìn bức ảnh này xem, có cảm giác chủ nhiệm Trần hồi trẻ trông rất quen không?"
Phong Bắc phối hợp liếc nhìn, "Có một chút thật."
"Trông giống ai ấy nhỉ?" Dương Chí làm bộ vắt óc suy nghĩ, "Chính là cái người đó…
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!