Chương 10: Sao anh đánh em

Edit: Dâu

Nóng á?

Cao Nhiên nghi nhờ nhìn, không nhìn ra kết quả gì, cậu nghiêm túc hẳn lên, "Anh Tiểu Bắc, em muốn nói với anh chuyện liên quan đến anh họ em."

Phong Bắc gật đầu, "Nói đi, anh nghe."

Cao Nhiên mở miệng, "Em đang ở phòng của anh họ, mấy ngày nay động đến rất nhiều chỗ, ảnh hưởng đến việc điều tra của các anh, em xin lỗi."

Phong Bắc ngẩn người, an ủi, "Không sao đâu, em cũng không biết mà, đừng tự trách.

"Cao Nhiên cúi gằm đầu, không nói gì. Phong Bắc vươn tay ra vén mớ tóc mái mướt mồ hôi lòe xòe trước trán cậu nhóc ra, cốc cậu một cái. Cao Nhiên bị đau, tức giận trợn mắt,"Cái đệt, sao anh đánh em?"

Phong Bắc thấy cậu nhóc có tinh thần hơn hẳn, thì biếng nhác đáp, "Thế này mới đúng chứ, thâm trầm là trò người lớn mới chơi thôi, nhóc con giả vờ cái gì?"

Cao Nhiên, "…

"Advertisement / Quảng cáo(bygoogle = window. bygoogle || []). push({}); Cậu dúi lại bình nước vào ngực người đàn ông, vuốt mặt nói tiếp,"Bác cả không biết anh họ làm công cho nhà ai, anh cho người dò hỏi thử xem, anh ấy đi vào ban ngày, một người sống sờ sờ như thế, không thể nào thần không biết quỷ không hay được, chắc chắn phải có người từng thấy ảnh.

"Phong Bắc đột nhiên nhướn mi. Cao Nhiên không để ý đến sự thay đổi của người đàn ông,"Em nghe cảnh sát Dương báo cáo tình huống với anh, hung thủ đánh vào sau gáy anh họ, nhưng lại không xuống tay độc ác, mà lại mạo hiểm trói ảnh dưới nước, điều này rất kì quái, nếu như chỉ lấy mạng ảnh, đánh thêm mấy cái sau gáy nữa là được mà?

Không cần phải làm điều thừa, không đáng."

"Nếu chỉ là muốn giấu thi thể, trong núi gần đây có một ngôi mộ, đất bị sạt, lộ ra một góc quan tài, không ai dám lại gần xem, giết người xong ném thi thể vào đó, sẽ không ai biết hết."

Mắt Phong Bắc vừa đen vừa sâu, "Đúng vậy, lạ thật đấy, em nghĩ động cơ của hung thủ là gì?"

Cao Nhiên đáp không biết, cậu nói cho người đàn ông nghe ý nghĩ vừa nảy sinh, "Em đoán hung thủ chính là muốn anh họ giãy dụa trong nước, cuối cùng chết đi, lúc đó rất có thể hung thủ không đi, mà đứng ở bên cạnh nhìn.

"Cậu nói xong, tự mình nổi da gà trước, lạnh toát cả sống lưng. Phong Bắc châm điếu thuốc thứ hai kể từ khi đến đây,"Ồ?"

"Em cảm thấy hung thủ là người trong thôn, rất thân với anh họ, ảnh không hề có chút phòng bị nào bị đánh ngất đi, hơn nữa kẻ đó nắm rất rõ tình huống quanh đê, cũng hiểu thói quen của người trong thôn, diện tích đê rất lớn, mỗi lần bơm nước, trưởng thôn đều sẽ sớm tập trung mọi người lại mới đưa ra quyết định, hung thủ dám làm vậy, chứng tỏ đã biết trước thi thể sẽ bị phát hiện, không sợ, có điều chuyện gì cũng phải chú ý đến chứng cứ, không có chứng cứ thì tất cả đều là đoán mò mà thôi."

Cao Nhiên vừa phân tích vừa nói, "Anh họ thường nhận việc bên ngoài, quan hệ xã hội của ảnh khá là phức tạp, liệu có kết thù oán gì với ai không, tra một chút là biết ngay.

"Cái câu quan hệ xã hội này là cậu biết qua truyện tranh. Cao Nhiên nói,"Không phải là giết người cướp của, cũng không phải là vì tình…"

Phong Bắc nghe giọng điệu chắc chắn của cậu thì cười vẻ hứng thú, "Hả? Sao lại không phải là vì tình?"

Cao Nhiên thổi lọn tóc trước trán, đôi mắt đen lay láy, như một chú cún đang đợi chủ sờ sờ ôm ôm,

"Thứ nhất, anh họ và vợ chưa cưới của ảnh đều là tình đầu, chưa từng có quan hệ với ai khác, tình cảm từng trao ra rất ít, thứ hai, giết vì tình hầu như đều là lấy dao chém hoặc ném thẳng cục gạch qua chứ? Ăn no rửng mỡ mới đi làm nhiều chuyện như vậy."

Làn khói thuốc lượn lờ trước mặt Phong Bắc, không thấy rõ vẻ mặt của anh, "Có phải em hay đọc truyện trinh thám không?"

Cao Nhiên thổi làn khói thuốc đang bay về phía mình, ho khan hai tiếng đáp, "Conan ạ, em thích đọc lắm, dù chưa đoán đúng hung thủ bao giờ."

"Anh Tiểu Bắc, anh đừng có hút thuốc gần em như thế, phả hết lên mặt em, sặc chết rồi.

"Phong Bắc khép hờ mí mắt, không nói gì. Cao Nhiên bổ sung thêm một ít nội dung, những chuyện khác đều đã nói hết cho người ở đồn công an rồi, đã được ghi lại, không cần nhắc thêm nữa, cậu nói xong, ngẩng đầu phát hiện người đàn ông đang nhìn mình, khó hiểu hỏi,"Sao thế ạ?"

Phong Bắc duỗi eo, "Không có gì.

"Một lát sau, Phong Bắc ghé qua chỗ Lý Điên, anh không cho những người khác theo cùng, mà chỉ gọi Cao Nhiên. Trong thôn có chuyện lớn như vậy, lòng người bàng hoàng, Lý Điên lại là ngoại lệ, gã chẳng thay đổi gì sất, vẫn nằm ngủ trên cái sàn nhà bẩn như hủi như mọi khi. Phong Bắc ngửi mùi thối nồng nặc,"Trong nhà này có ít nhất một ổ chuột chết, thử giũ mấy bộ quần áo ra mà xem, có khi lại rơi xuống một hai con đấy."

Cao Nhiên nuốt nước bọt đánh ực, "Anh Tiểu Bắc, anh đừng nói nữa."

Phong Bắc đảo mắt nhìn một vòng, anh lại gần ngồi xổm xuống, từ tốn gọi tên đầy đủ của Lý Điên, "Lý Xuyên.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!