Chiều nào bốn rưỡi bà chị tạp vụ cũng bắt đầu dọn dẹp vệ sinh, tiếng quét bên ngoài cửa sổ phòng làm việc chính là chuông đồng hồ báo thức của Giang Thừa Vũ.
Gian phòng này được ngăn ra ngay bên trong phòng làm việc để nghỉ tạm, nhưng từ khi có gian phòng này thì một tháng có hai mươi ngày hắn ngủ ở đây, đỡ việc, không cần lái xe về nhà lại còn hẹn người thuận tiện ngủ luôn...
Giang Thừa Vũ ngáp dài, trở mình lấy cái điện thoại di động ra nhìn, có mấy cái tin nhắn mấy cuộc gọi nhỡ không có gì quan trọng vì vậy lại ném di động ra rồi nhắm mắt ngủ tiếp.
Vừa mới trở lại giấc ngủ... người bên cạnh cũng trở mình gác chân lên người hắn.
Hắn nhíu mày gạt cái chân này xuống.
Tay vừa ngơi ra thì cái chân lại gác lên lần nữa.
Đệch, Giang Thừa Vũ cáu giận vỗ đôm đốp vào cái chân này,
"Lý... Trương... Hứa..."
Quên mẹ mất là ai rồi.
Hắn quay đầu nhìn mặt người bên cạnh rồi gào lên: Triệu Khả!
Ừ. Triệu Khả vốn đang nằm nghiêng, nghe thấy tiếng hắn gào lên thì úp luôn mặt xuống gối.
Dậy đi. Giang Thừa Vũ nói.
Em mơ nốt đã. Triệu Khả nói.
Mơ cái đầu cậu. Giang Thừa Vũ không còn buồn ngủ nữa đành ngồi dậy.
Triệu Khả không nói thêm gì ngồi dậy ngáp một cái: Thật bạc bẽo.
Lượn đi, Giang Thừa Vũ xuống giường vừa mặc quần áo vừa vào phòng tắm,
"Tối nay anh có việc bận, cậu chơi một mình nhé."
Có chuyện gì?
Triệu Khả hỏi, Đi thả thính à?
"Không lên quan đến cậu." Giang Thừa Vũ nói.
"Tên Thường Ngữ đó hả?" Triệu Khả nói,
"Anh ta đẹp trai lắm sao? Lần đầu thấy anh thế này, lên giường xong rồi còn để ý thế."
"Lượn nhanh nhanh lên."
Giang Thừa Vũ nói.
"Em lấy mấy đồng nhé." Triệu Khả đứng ngoài nói.
Trong ví có đấy, Giang Thừa Vũ nói,
"Để lại cho anh một trăm."
"Em không cần nhiều vậy," Triệu Khả cầm ví tiền đến bên cạnh cửa phòng tắm,
"Anh suốt ngày cầm nhiều tiền mặt thế làm gì, quét thẻ quét mã điện thoại không đủ à?"
"Thói quen của người có tuổi," Giang Thừa Vũ nhìn hắn,
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!