Giang Thừa Vũ tuân thủ theo lời dặn của bác sĩ, đặt một phòng nhỏ ở nhà hàng đồ chay, lúc Lâm Thành Bộ và Nguyên Ngọ đến thì hắn đã ngồi trong phòng, vừa ngáp vừa xem thực đơn.
Lâm Thành Bộ không có hứng thú với đồ ăn nhưng tâm trạng hôm nay cực kỳ tốt, hắn không muốn đối đầu với Giang Thừa Vũ làm gì, vào phòng riêng chỉ nói một câu:
"Lát nữa gọi món gì có vị giống thịt nhé."
Ừ, Giang Thừa Vũ chuyển tờ thực đơn đến trước mặt Nguyên Ngọ,
"Tiểu Ngọ nhìn xem có gì muốn ăn không."
Gì cũng được, Nguyên Ngọ lật lật mấy tờ rồi lại trả thực đơn cho Lâm Thành Bộ,
"Tôi ăn mì cả tháng không ngấy."
Vậy để tôi gọi, Giang Thừa Vũ nối,
"Lâu lắm rồi không ăn với nhau một bữa, có uống chút rượu không?"
"Không uống, em còn lái xe," Lâm Thành Bộ nói,
"Mà bây giờ em chưa được uống rượu."
"Được thế thì còn gì bằng," Giang Thừa Vũ cười cười,
"Để bọn anh uống, sau đó cậu đưa anh về trước, xong đưa Nguyên Ngọ về."
Lâm Thành Bộ xùy một tiếng.
Sau khi mang đồ ăn lên thì Giang Thừa Vũ gọi thêm mấy chai bia, không uống rượu.
"Cứ tưởng uống rượu gì ngon lắm." Lâm Thành Bộ cười nói.
"Chả qua sợ cậu nhìn lại thèm, khổ thân ra," Giang Thừa Vũ nói, quay đầu nhìn Nguyên Ngọ,
"Mà muốn uống thì phải tìm vị ngồi ở đây chứ, phải không Tiểu Ngọ."
Nguyên Ngọ gắp thức ăn cười không lên tiếng.
"Có phải định quay về không?" Giang Thừa Vũ hỏi, Bao giờ?
Ừ, về thôi, Nguyên Ngọ suy nghĩ một chút,
"Ông cảm thấy lúc nào thì thích hợp?"
Giang Thừa Vũ để đũa xuống, cụng cốc của mình với cốc của Nguyên Ngọ: Tối hôm nay.
Dở hơi, Lâm Thành Bộ bật cười, Sao phải vội thế.
Còn không vội? Giang Thừa Vũ nói,
"Anh đang định ăn xong là vác cậu ta về số 18 luôn."
"Lâu rồi không đụng vào đồ," Nguyên Ngọ nói,
"Cảm giác không quen lắm, để mấy hôm nữa cho tôi tìm lại cảm giác đã."
Ừ, tùy cậu quyết, Giang Thừa Vũ lấy điện thoại di động ra xem lịch,
"Cậu về thì cũng không thể im im mà về được, sao cũng phải quảng cáo rùm beng show diễn ra sân."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!