Giang Thừa Vũ tuân thủ theo lời dặn của bác sĩ, đặt một phòng nhỏ ở nhà hàng đồ chay, lúc Lâm Thành Bộ và Nguyên Ngọ đến thì hắn đã ngồi trong phòng, vừa ngáp vừa xem thực đơn.
Lâm Thành Bộ không có hứng thú với đồ ăn nhưng tâm trạng hôm nay cực kỳ tốt, hắn không muốn đối đầu với Giang Thừa Vũ làm gì, vào phòng riêng chỉ nói một câu: "Lát nữa gọi món gì có vị giống thịt nhé."
"Ừ," Giang Thừa Vũ chuyển tờ thực đơn đến trước mặt Nguyên Ngọ, "Tiểu Ngọ nhìn xem có gì muốn ăn không."
"Gì cũng được," Nguyên Ngọ lật lật mấy tờ rồi lại trả thực đơn cho Lâm Thành Bộ, "Tôi ăn mì cả tháng không ngấy."
"Vậy để tôi gọi," Giang Thừa Vũ nối, "Lâu lắm rồi không ăn với nhau một bữa, có uống chút rượu không?"
"Không uống, em còn lái xe," Lâm Thành Bộ nói, "Mà bây giờ em chưa được uống rượu."
"Được thế thì còn gì bằng," Giang Thừa Vũ cười cười, "Để bọn anh uống, sau đó cậu đưa anh về trước, xong đưa Nguyên Ngọ về."
Lâm Thành Bộ xùy một tiếng.
Sau khi mang đồ ăn lên thì Giang Thừa Vũ gọi thêm mấy chai bia, không uống rượu.
"Cứ tưởng uống rượu gì ngon lắm." Lâm Thành Bộ cười nói.
"Chả qua sợ cậu nhìn lại thèm, khổ thân ra," Giang Thừa Vũ nói, quay đầu nhìn Nguyên Ngọ, "Mà muốn uống thì phải tìm vị ngồi ở đây chứ, phải không Tiểu Ngọ."
Nguyên Ngọ gắp thức ăn cười không lên tiếng.
"Có phải định quay về không?" Giang Thừa Vũ hỏi, "Bao giờ?"
"Ừ, về thôi," Nguyên Ngọ suy nghĩ một chút, "Ông cảm thấy lúc nào thì thích hợp?"
Giang Thừa Vũ để đũa xuống, cụng cốc của mình với cốc của Nguyên Ngọ: "Tối hôm nay."
"Dở hơi," Lâm Thành Bộ bật cười, "Sao phải vội thế."
"Còn không vội?" Giang Thừa Vũ nói, "Anh đang định ăn xong là vác cậu ta về số 18 luôn."
"Lâu rồi không đụng vào đồ," Nguyên Ngọ nói, "Cảm giác không quen lắm, để mấy hôm nữa cho tôi tìm lại cảm giác đã."
"Ừ, tùy cậu quyết," Giang Thừa Vũ lấy điện thoại di động ra xem lịch, "Cậu về thì cũng không thể im im mà về được, sao cũng phải quảng cáo rùm beng show diễn ra sân."
Nguyên Ngọ nhìn hắn không nói gì.
"Làm như nào?" Lâm Thành Bộ nhìn hắn, "Chụp cái ảnh thật nghệ thuật, làm biển quảng cáo trước cửa à?"
".... Anh làm như vậy rồi cậu có tin Nguyên Ngọ đánh anh xong chuyển qua đập quầy bar không," Giang Thừa Vũ nói, "Cậu không thể có ý tưởng gì hay ho hơn sao?"
"Để em nghĩ coi." Lâm Thành Bộ nhíu mày suy nghĩ trong im lặng...
Giang Thừa Vũ và Nguyên Ngọ vừa ăn vừa nói chuyện, hắn không nghe, ánh mắt nhìn vào hư không chỉ một mực nghĩ coi lần này Nguyên Ngọ quay về phải quảng bá thế nào.
Nhưng hôm nay đầu óc không biết là quá hưng phấn hay não chạy đâu mất rồi mà nghĩ mãi không ra ý tưởng nào, lạc trôi về tận phương trời HKT.
Thật là sốt ruột, khâu đầu tiên trong việc Nguyên Ngọ tái xuất giang hồ quan trọng như vậy, hắn không góp chút công sức nào thì thật buồn.
"Nhất định phải quảng cáo bên ngoài số 18, dùng hình, nhưng không được dùng hình bình thường, phải có chút...." Giang Thừa Vũ vừa ăn vừa nói, "Cảm giác nghệ thuật, dù sao tôn chỉ của số 18 vẫn là phong cách nhất."
"Cắt hình bóng?" Lâm Thành Bộ cuối cùng cũng dứt khỏi HTK về với thực tại, tiếp lời.
Giang Thừa Vũ dừng một chút rồi chỉ chỉ hắn: "Ý tưởng này được."
Lâm Thành Bộ thở phào nhẹ nhõm vui vẻ uống một hớp canh.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!