Chương 40: (Vô Đề)

Chuyện Nguyên Ngọ còn có một người chú nữa làm Lâm Thành Bộ bất ngờ, trước giờ chưa nghe y nhắc đến.... À cũng phải, trước giờ chưa nhắc qua cũng không bất ngờ.

Lâm Thành Bộ không muốn nghe lén Nguyên Ngọ gọi điện thoại nhưng giọng của ông chú hai này quá to, đến độ hắn ngồi một cũng nghe được cơ mà hắn không có ý định xuống xe...... Nói trắng ra là vẫn muốn nghe trộm nhưng chẳng qua nghe không rõ lắm.

Phí lời, chỉ cần là chuyện liên quan đến người nhà Nguyên Ngọ thì không thể nào yên tâm được, từ anh em đến cha mẹ đến cả ông nội bà nội, không phần tử nào yên ổn.

Sau khi Nguyên Ngọ gọi một tiếng chú hai rồi thì không nói gì nữa, Lâm Thành Bộ xoay mặt nhìn về phía cửa sổ nhưng lỗ tai lại hướng về sau, nếu như hắn là chó thì lỗ tai bây giờ chắc chắn xoay ngược về sau rồi.

Nghe giọng chú hai trong điện thoại có vẻ gấp gáp, Lâm Thành Bộ có thể loáng thoáng nghe thấy gì mà ông nội cháu, bà nội cháu, sức khỏe, gấp lắm, bệnh viện các kiểu, thế này thì không cần đoán cũng biết chắc ông nội hoặc bà nội xảy ra chuyện, có thể là bị ốm hoặc sao đó phải vào viện.

Nguyên Ngọ vẫn không nói gì đáp lại làm Lâm Thành Bộ không đoán được thêm, không kìm được mới quay đầu nhìn y.

Rất bình tĩnh.

Cực kỳ bình tĩnh.

Nguyên Ngọ tựa vào ghế cầm điện thoại di động, còn chỉnh chỉnh kính chiếu hậu soi gương.

Tận đến khi chú hai ở bên kia gọi

"A lô, a lô, cháu có nghe không đấy?" hai lần, Nguyên Ngọ mới ngồi thẳng dậy, nhẹ nhàng trả lời đầu bên kia: Cháu... không đến.

Bên kia đang ồn ào đột nhiên im ắng, một lúc lâu sau Lâm Thành Bộ nghe loáng thoáng chú hai hình như hỏi tại sao.

Còn tại sao nữa?

Có gì để mà hỏi tại sao à?

Lâm Thành Bộ thấy hơi nóng máu, cái hắn cuống không phải cái gì khác mà chính là thói quen luôn yên lặng và nhẫn nhịn của Nguyên Ngọ khi đối diện với người nhà, hôm đó ông bà nội đối xử với y như vậy mà y còn chưa nói câu nào nặng lời.

Mỗi lần Lâm Thành Bộ nghĩ đến Nguyên Ngọ giống như một chú voi bị tròng vào một cái xích sắt từ nhỏ, lớn rồi vẫn còn bị cái xích đó trói buộc.

"Cháu còn có thể vì sao chứ?"

Nguyên Ngọ nói.

Lâm Thành Bộ nhìn y, không sai, Nguyên Ngọ còn có thể vì sao chứ! Đứa nhóc ngay cả ba mình bị bệnh cũng không được đến bệnh viện thăm, nó còn có thể vì sao nữa?

Có điều những gì Nguyên Ngọ nói không nhiều như nội tâm đang cuồn cuộn dâng trào của Lâm Thành Bộ, nói xong câu này y cúp điện thoại.

Ai gọi đấy?

Lâm Thành Bộ hoi,

"Chú hai của anh à? Ông bà nội có chuyện gì sao?"

Nguyên Ngọ nhìn hắn với ánh mắt nghiền ngẫm, lát sau mới bật cười:

"Tôi dập máy muộn một phút thôi có phải cậu sẽ giật điện thoại chửi người ta không?"

Một phút?

Lâm Thành Bộ trợn mắt,

"Anh coi thường em quá rồi, nhiều nhất là mười giây, điên rồ như thế đấy!"

Nguyên Ngọ cười cười không đáp, lại dựa lưng vào ghế nhìn kính chiếu hậu.

Lâm Thành Bộ cũng không nói gì, chỉ đơn giản ngồi bên cạnh y nhìn ra ngoài

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!