Lúc Lâm Thành Bộ ra khỏi phòng riêng suýt chút nữa va vào nhân viên phục vụ đi qua cửa.
"Kìa em đang bê cả khay canh đấy!" Nhân viên phục vụ sợ hết hồn.
Xin lỗi. Lâm Thành Bộ đỡ giúp cô.
"Bạn anh tới ăn tối à?" Cô nàng phục vụ cười cười bé giọng nói,
"Em còn nghĩ là ông chủ Giang đấy."
"Không phải anh ta đâu," Lâm Thành Bộ nói.
"Anh ấy mà đến chắc anh không tự mình mang đồ ăn lên đâu," cô nàng cười cười vừa đi vừa nói,
"Khó phục vụ quá... Phòng của em hôm nay khó phục vụ lắm."
Sao vậy?
Lâm Thành Bộ thuận miệng hỏi.
Cô bé phục vụ dừng lại thì thầm:
"Không biết là tổ chức tà giáo gì, cả phòng bảy tám người kì lạ lắm."
Lạ thế nào?
Lâm Thành Bộ hơi tò mò.
"Em vừa bước vào thì im bặt hết, em vừa ra khỏi thì nghe được một câu, có người nói bây giờ chỉ còn lại mấy người chúng ta, hơn nữa ánh mắt mấy người họ cực kỳ... đáng sợ, không biết có đang nhìn hay không nữa, mặc dù áo khoác ngoài không giống nhau nhưng bên trong chỉ mặc áo phông đen, bên trên in mấy hình vẽ kinh dị lắm,
"cô nhân viên cau mày,"Anh bảo có phải nghiện hút không?Làm gì có nghiện nào đến nhà hàng đắt tiền mà hút thuốc phiện...Lâm Thành Bộ hỏi,Hình vẽ thế nào?Kiểu người chết các loại,phục vụ viên nói,Gì mà treo cổ, cắt cổ tay... Ầy em không nhìn kĩ, không dám nhìn."
Phục vụ nói xong bưng khay đồ đi, Lâm Thành Bộ đứng sững sờ một lúc rồi mới từ từ đi sang phòng bếp.
Hắn không biết có phải bản thân thần hồn nát thần tính không, chắc vì nhìn thấy trang web tự sát đó, có lẽ bởi những hình vẽ ở nhà xưởng cũ kia, còn có những thứ trong phòng Nguyên Thân....
Hắn bận rộn ở trong bếp, sau khi làm xong đồ ăn cho Nguyên Ngọ lại nấu hai món đặc biệt của nhà hàng, đều là của phòng riêng kia gọi.
"Anh Lâm, đồ ăn của bạn anh tự anh bưng vào à?"
Cô nàng phục vụ vừa đụng vào ban nãy hỏi.
Ừ, Lâm Thành Bộ gật đầu, một tay bê khay,
"Em bê những món khác vào phòng kia đi."
Ài... Cô bé thở dài, bê đồ của phòng đó lên,
"Cầu trời bọn họ ăn nhanh rồi đi nhanh đi, em không muốn vào đấy nữa đâu."
Đến mức như vậy à.
Lâm Thành Bộ cười cười.
"Ban nãy bọn họ bảo em mang nước sôi vào, có người còn đang khóc ấy nhưng không ai an ủi cả, cứ trơ mắt nhìn anh ta khóc," phục vụ tặc lưỡi,
"Em sợ hết hồn, bỏ đồ xuống xong chạy mất."
"Lát nữa em bảo với chị Tôn để chị ấy cử hai người chú ý cái phòng đó, đừng để xảy ra chuyện gì," Lâm Thành Bộ nói.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!