Chương 31: (Vô Đề)

Nguyên Ngọ chắc là không nghĩ tới hắn lại nói toạc ra như vậy, nhìn một lúc lâu không đáp rồi cười phá lên.

Buồn cười lắm à?

Lâm Thành Bộ kéo kéo tay áo y,

"Ầy, anh đừng cười... có gì buồn cười đâu, em chỉ nói thật thôi mà."

Ừ. Nguyên Ngọ gật đầu nhưng vẫn cười.

Thôi rồi, Lâm Thành Bộ thở dài, Anh cười đi.

Cười xong rồi. Nguyên Ngọ không cười nữa ngồi dựa lưng lại vào ghế nhắm hai mắt.

Lâm Thành Bộ nhìn y, vốn muốn nói vậy hẹn lúc nào lên giường đi, nhưng ngẫm nghĩ xong lại không mở miệng nữa, đề tài như vậy nếu Nguyên Ngọ không mở đầu thì hắn cũng không nói ra được, sợ nói xong Nguyên Ngọ lại cười như điên mất.

Không biết là chỉ buồn cười nên cười hay cười nhạo hắn nữa.

Nguyên Ngọ cười xong thì không nói gì, dựa lưng nhắm mắt nghỉ ngơi.

Lâm Thành Bộ ngồi bên cạnh ngỡ ngàng, không nhịn được nữa khẽ đẩy đẩy Nguyên Ngọ:

"Này, anh đến đây để ngủ à?"

Không, Nguyên Ngọ nhíu mày,

"Tôi còn... chưa nghĩ ra."

"Chưa nghĩ ra cái gì?" Lâm Thành Bộ hỏi.

"Chưa nghĩ ra xem xử lý đồ của Nguyên Thân thế nào," Nguyên Ngọ bóp trán,

"Cậu chưa ăn cơm trưa phải không?"

...Ừ. Lâm Thành Bộ đáp.

Đói ngất chưa? Nguyên Ngọ hỏi

Vẫn... ổn, vẫn ổn, Lâm Thành Bộ nhìn đồng hồ đeo tay,

"Dù sao anh nhắm mắt thêm một lúc nữa là ăn tối được rồi."

"Tôi ghe được cả tiếng bụng cậu kêu đấy," Nguyên Ngọ mở mắt ra, nghiêng đầu nhìn ra phía ngoài,

"Ấy? Có một quán trà sữa kìa, thấy chưa, có hàng trà sữa, nhưng không phải Gongcha..."

Làm sao?

Lâm Thành Bộ liếc mắt nhìn y.

Đi, Nguyên Ngọ mở cửa xe,

"Chú mua trà sữa cho con."

"Lát nữa cảnh sát giao thông tới kéo xe đấy." Lâm Thành Bộ ngồi im không nhúc nhích

Kéo thì kéo đi, Nguyên Ngọ xuống xe nhìn quanh,

"Cũng có biển cấm đậu xe đâu, chả qua không kẻ vạch, trước sau nhiều xe thế kia mà... Cậu lắm chuyện quá đấy."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!