Lâm Thành Bộ ngồi trong phòng khách dán mắt vào tivi xem một bộ không biết của thời đại nào, xem lúc lâu còn có cảm giác không hiểu có phải phim ở trái đất này nữa không.
Trong lòng hắn rối bời, không biết việc mình nhốt Nguyên Ngọ trong nhà có đúng hay không, nếu như bị người ta phát hiện thì có bị coi là bắt cóc hay giam giữ người trái phép hay không nữa.
Nhưng sau khi ngây ngốc một lúc hắn lại cảm thấy chẳng sao cả, nói khó nghe thì nếu như có một ngày Nguyên Ngọ thật sự tìm đâu đó biến mất không dấu vết, chết cũng không có ai... Không không không, sẽ không có chuyện đấy.
Nhưng sau này nên thế nào, Lâm Thành Bộ nhức đầu rồi.
Hắn không thể còng tay Nguyên Ngọ ở trong nhà mãi, đều là người lớn, dù trong lòng có mấy suy nghĩ biến thái cần kiểm duyệt nhưng đặt vào thực tế thì hắn không làm được.
Nếu không còng lại thì Nguyên Ngọ có chạy mất không? Nhỡ đâu lại bất ngờ tự tử nữa thì sao?
Lâm Thành Bộ thở dài, châm một điếu thuốc ngậm lên miệng, chắc không kinh khủng như hắn nghĩ đâu, Nguyên Ngọn ở Cầu Trầm một mình lâu như vậy đâu có chuyện gì xảy ra.
Vậy có nên nói chuyện tử tế với Nguyên Ngọ thêm lần nữa, nói rõ ràng chỗ lợi chỗ hại để anh ấy ngoan ngoãn ở nhà lúc mình ra ngoài?
Tivi chiếu xong một tập phim, Lâm Thành Bộ cảm thấy mình trâu bò quá là trâu bò, bình thường mở trúng loại này sẽ đổi kênh luôn, vậy mà hôm nay còn xem nguyên một tập hơn nữa còn mong đợi tình tiết tập sau.
Biến thái.
Hắn tặc lưỡi đứng dậy vào phòng bếp rót sữa chua.
Vừa cầm cốc vừa uống quay về phòng khách cầm điều khiển chuẩn bị đổi lênh, phòng ngủ truyền ra tiếng còng tay va vào thành giường.
Hắn dừng lại:
"Anh muốn đi vệ sinh à?"
Trong phòng ngủ không có tiếng Nguyên Ngọ, lúc Lâm Thành Bộ đi tới phòng ngủ, tiếng còng tay lại vang lên.
Nguyên Ngọ?
Hắn đẩy cửa phòng ngủ gọi khẽ.
Nhờ vào ánh đèn của phòng khách, hắn thấy Nguyên Ngọ trở mình, còng tay lại đụng một cái vào giường, ngủ không ngoan chút nào...
Đang muốn đóng cửa, Nguyên Ngọ nằm trên giường lại trở mình xoay người, Lâm Thành Bộ còn nghe được tiếng thở nặng nề của y.
Anh gặp ác mộng à?
Lâm Thành Bộ bật ngọn đèn ngủ trong phòng lên, bước vội đến mép giường.
Người khác gặp ác mộng thì là ác mộng, ác mộng của Nguyên Ngọ lại không đơn thuần chỉ là ác mộng, hắn lo lắng khom người vỗ nhẹ lên cánh tay Nguyên Ngọ.
Hơi thở của Nguyên Ngọ vừa nặng vừa gấp, lại xoay người liên tục.
Nguyên Ngọ. Lâm Thành Bộ mở còng tay ra giữ chặt tay y, vỗ vỗ mặt y hòng đánh thức y dậy.
Nhưng Nguyên Ngọ có vẻ không cảm giác được hắn, vẫn nôn nóng đảo người, hơi thở vừa dồn dập vừa hỗn loạn, chân mày nhíu chặt lại.
Nguyên Ngọ!
Hắn không thể không lớn tiếng, muốn tác động đến tinh thần Nguyên Ngọ.
Lúc hắn nắm chắc tay Nguyên Ngọ muốn kéo lên, Nguyên Ngọ đột nhiên không cử động nữa, Lâm Thành Bộ vừa thở phào lại bất chợt phát hiện hơi thở của Nguyên Ngọ cũng dừng lại rồi.
Này! Nguyên Ngọ! Lâm Thành Bộ nôn nóng ghé sát tai đến bên lỗ mũi y nhưng không nghe được bất cứ tiếng thở nào, hắn ôm vai Nguyên Ngọ kéo lên, vỗ mạnh sau lưng y, lại vỗ mặt y,
"Anh làm cái gì đấy? Thở đi! Đệch mợ!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!