Lâm Thành Bộ vừa định lái xe ra khỏi chỗ đỗ xe thì cửa kính bị người ta gõ gõ khiến hắn sợ hết hồn, lúc quay đầu ra thì thấy một nhân viên thu phí đang đứng bên ngoài.
Đệch, Lâm Thành Bộ lầm bầm mắng, lấy một tờ năm mươi tệ ra khỏi ví rồi hạ cửa kính xe xuống, Bao nhiêu tiền?
Không đợi nhân viên thu phí mở miệng hắn đã đưa tờ tiền ra: Đủ chưa?
"Đợi chút, tôi lấy tiền thừa." Nhân viên thu phí cầm lấy tờ tiền.
Lúc người kia đang cúi đầu tìm tiền lẻ Lâm Thành Bộ đã lái xe ra ngoài, ngồi ghế phụ còn có một người bị còng tay suy nghĩ không ổn định, hắn không dám cà kê dê ngỗng với người lạ nhiều.
Nhỡ đâu Nguyên Ngọ kêu lên một tiếng cứu tôi với, hôm nay hắn ăn đủ.
Một đầu bếp bắt cóc một tác... không, di cư.
Đúng vậy, người này bây giờ là một tên di cư.
Càng muốn bắt Nguyên Ngọ về nhanh lại càng không thuận lợn, vừa vặn đúng lúc tan tầm, tốc độ lết cả con đường kia không bằng bỏ xe mà vác Nguyên Ngọ lên vai chạy còn nhanh hơn, đèn đỏ còn tham gia góp vui, ngã tư nào cũng dính đèn đỏ.
Cũng may Nguyên Ngọ ngồi bên cạnh không làm bất cứ cái gì, Lâm Thành Bộ thỉnh thoảng liếc mắt về phía y, Nguyên Ngọ dường như lại dựa vào cửa sổ xe ngủ.
Lâm Thành Bộ cau mày vẫn cảm thấy khác thường, cứ rảnh rồi là lăn ra ngủ là sao chứ? Trước kia đâu có biết trình độ ngủ của Nguyên Ngọ đạt đến cảnh giới này rồi.
Về đến nhà trời đã tối sầm, trong tiểu khu không ít người đã ăn tối xong đang đi xuống tản bộ.
Lâm Thành Bộ đậu xe xong nhìn Nguyên Ngọ vẫn đang ngủ bên cạnh.
Hắn xuống xe, đi tới bên cạnh Nguyên Ngọ nhẹ nhàng mở cửa xe, song song với lúc Nguyên Ngọ mở mắt, hắn nhanh chóng mở còng trên cửa xe còng lên tay mình
Nguyên Ngọ chạy quá nhanh, nếu như mặc kệ cho y chạy hết sức thì hắn chắc chắn không đuổi kịp.
Đây là đâu? Nguyên Ngọ nghìn lướt qua bên ngoài.
Nhà em. Lâm Thành Bộ nhìn hai bên, không có người,
"Xuống đi, đến nhà em ăn cơm đã."
Cơm tù à? Nguyên Ngọ nhìn còng tay.
"Hết cách rồi, anh chịu một lúc đi," Lâm Thành Bộ nhỏ giọng nói,
"Em bây giờ không đoán được anh định làm gì, không dám thả anh ra."
Nguyên Ngọ tựa vào ghế ngồi của mình nhìn chằm chằm hắn phải tầm hai phút rồi đẩy hắn xuống xe.
"Không thấy lạy ông tôi ở bụi này quá à?" Lúc đi vào trong tòa nhà Nguyên Ngọ còn giơ còng tay qua đỉnh đầu vẫy vẫy.
Này, Lâm Thành Bộ vội vàng lôi tay y xuống nhét vào trong áo mình bọc lại,
"Anh đừng có ép em dùng biện pháp mạnh."
"Tư thế bây giờ thì không khoa trương nữa à?"
Nguyên Ngọ nói.
Đừng lắm mồm nữa, Nguyên Ngọ kéo y đến trước thang máy, may mắn vừa có thang đang ở tầng một, Đi vào.
Ở cao thế?
Lúc hắn nhấn số tầng thì Nguyên Ngọ nói.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!