Chương 7: (Vô Đề)

Tôi đứng ngoài cửa phòng bao, nghe thấy bạn anh nói:

"Phối Tư, ngày nào Thẩm Thù cũng lặn lội đi tìm cậu, nhìn mà thấy tội a."

"Nếu cậu hông yêu cô ấy, chi bằng cho cô ấy một lời rõ ràng, thả cô ấy đi?"

Gió rất nhẹ, rất mềm mại…

Nhưng lời anh nói sau đó, tôi nhớ mãi:

"Nếu không vì phải liên hôn với Thẩm Thù, thì Khanh Khanh đã chẳng phải chịu thiệt như vậy."

"Cô ấy sống khổ sở một mình ở nước ngoài…Tại sao Thẩm Thù lại được hạnh phúc?"Tôi không chỉ sẽ cưới cô ta, tôi còn sẽ nuốt trọn Thẩm thị, biến cô ta thành trò cười cho cả thế giới.

Tôi giật mình thoát khỏi ký ức.

Đầu dây bên kia không còn tiếng nói.

Cố Phối Tư… có lẽ đã ngủ thiếp đi.

Chỉ còn tiếng thở nhẹ nhàng, đều đặn vang lên.

Tôi khẽ mỉm cười.

Cố Phối Tư à…

"Tiểu Mãn sẽ không mãi mãi đứng chờ anh đâu."

"Tiểu Mãn… đã đi rất xa rồi."

Một buổi chiều nắng đẹp, tôi cùng Hạ Kiều đến trại giam thăm Tô Niệm Khanh.

Thể xác và tinh thần đều bị giày vò khiến cô ta trông tiều tụy đến đáng thương giống hệt một đóa hoa trắng nhỏ bé sắp bị gió cuốn vùi dập.

Qua lớp kính chống đạn dày cộp, Tô Niệm Khanh trừng mắt nhìn tôi, ánh mắt như ngâm trong thuốc độc.

"Thẩm Thù, cô đến để khoe chiến thắng của mình sao?"

Tôi mỉm cười, giọng rất nhẹ:

"Tô Niệm Khanh, đến bây giờ cô vẫn cho rằng tôi coi cô là đối thủ à?"

"Cô chỉ là một quân cờ thôi."

Tôi mở điện thoại, đưa cho cô ta xem bức ảnh Cố Phối Tư mặc lễ phục cưới, chuẩn bị lên máy bay.

"Người của tôi có thể chụp được ảnh anh ta lúc chuẩn bị rời đi. Chỉ cần tôi muốn, tôi hoàn toàn có thể ngăn anh ta lại."

"Hôm đó, chính là cơ hội cuối cùng… tôi để cho anh ấy."

Tô Niệm Khanh như bị ai đánh thẳng vào ngực, ngẩn người ra.

Rồi cuối cùng cũng hiểu ra.

"Là cô… thật sự là cô cố tình tung tin đám cưới cho tôi biết?"

"Cô cố tình dụ tôi quay về, để tôi thành tội đồ phá hỏng tất cả!?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!