Chương 6: (Vô Đề)

Phía chân trời, ánh sáng đầu tiên của buổi sớm bắt đầu rạch nứt màn đêm.

Một tia nắng nhạt nhòa đang cố xuyên qua mây xám.

Tựa như không nhìn thấy dáng vẻ suy sụp của anh, tôi mỉm cười, buông một câu chẳng đầu chẳng đuôi:

"Phối Tư, anh nhìn xem… trời sắp sáng rồi."

Chủ tịch Cố cuối cùng cũng tỉnh lại.

Tôi và Cố Phối Tư lập tức đến bệnh viện.

Ông vừa tỉnh dậy, tóc đã bạc đi phân nửa.

Vừa nhìn thấy Cố Phối Tư, ông cụ thất vọng nhắm mắt lại, quay đầu sang chỗ khác.

Phu nhân họ Cố mắt sưng đỏ cả lên vì khóc đứng dậy, nắm lấy tay tôi, nước mắt lại tuôn như suối:

Tiểu Mãn…

Cố Phối Tư còn chưa kịp mở lời, điện thoại anh ta vang lên.

Anh ta hơi do dự, rồi bật loa ngoài.

"Alo, xin hỏi đây có phải là anh Cố Phối Tư không?"

"Cô Tô Niệm Khanh hiện đang bị tạm giam tại trại giam của chúng tôi."

"Cô ấy kiên quyết đòi gặp anh."

"Sau khi bị từ chối, cô ấy đã cắn nát đầu lưỡi, cố ý tự sát."

"Rất may chúng tôi phát hiện kịp thời, nên chỉ là chấn thương ngoài da…"

Người ở đầu dây còn chưa nói dứt, Cố Phối Tư đã quay người chạy thẳng ra cửa.

Phối Tư! Quay lại!

Phu nhân Cố bật khóc thành tiếng, cả người run rẩy.

Cố Phối Tư khựng lại một chút, nhưng vẫn mở cửa, không hề quay đầu, rời đi.

Chủ tịch Cố nằm trên giường, nhắm chặt mắt lại, một giọt nước mắt lặng lẽ lăn xuống khóe mắt già nua.

Tôi đứng bên, không khí trong phòng gần như đông cứng.

Đang phân vân không biết có nên rời đi hay không, trợ lý đặc biệt của Chủ tịch Cố — Trợ lý Trần đã vội vã chạy vào.

"Chủ tịch! Không hay rồi!"

Tôi phản xạ kéo lấy tay anh ấy:

"Trợ lý Trần, bình tĩnh đã, có gì ra ngoài rồi nói."

Trợ lý Trần thở hổn hển, liếc nhìn ông chủ đang nằm trên giường, sắc mặt trắng bệch, đành hạ giọng:

Chủ tịch Cố khoát tay:

Không sao, nói đi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!