Tô Niệm Khanh bị ung thư, thời gian chẳng còn bao nhiêu.
Cô ta không chịu nhập viện, mà gần như cố chấp đòi chuyển vào sống ở… căn nhà tân hôn của tôi và Cố Phối Tư.
Yêu cầu điên rồ đến thế, mà Cố Phối Tư lại không từ chối.
Lạc Vũ (bạn thân tôi) giận đến mức phát cuồng, đập bàn hét:
"Thẩm Tiểu Mãn! Cậu không có chút phản ứng nào à?"
"Thế mà cũng không giận được sao?!"
Tôi có giận không?
Tôi tạm dừng công việc trong tay, đặt tay lên ngực, nhắm mắt cảm nhận vài giây.
…Có chút buồn, nhưng không nhiều.
Nhìn Lạc Vũ tức đến mức sắp bốc hơi, tôi bật cười, chạm nhẹ vào trán cô ấy.
"Hợp đồng với BL sắp đến kỳ thanh toán đợt đầu rồi, tớ phải theo sát từng bước mới được."
"Tiền… còn quan trọng hơn đàn ông cả trăm lần, chị em à."
Lạc Vũ phì một tiếng, như thể muốn phun thẳng vào mặt tôi:
"Cậu thôi đi cho tớ nhờ, Thẩm Tiểu Mãn!"
"Cậu có phải hạng thiếu tiền đâu chứ!"
"Nhà họ Thẩm với nhà họ Cố mà chỉ cần dậm chân một cái, cả cái giới này cũng phải run rẩy theo!"
Thấy cô ấy sắp giận đến ngất xỉu tại chỗ, tôi nghĩ một lúc, quyết định cho cô nàng uống một viên an thần nhẹ.
"Yên tâm đi, chuyện này chưa kết thúc đâu."
"Tô Niệm Khanh… sớm muộn gì cũng sẽ tự tìm đến tôi."
Quả nhiên như tôi đoán, thấy tôi hoàn toàn không phản ứng trước mấy chiêu khiêu khích, Tô Niệm Khanh không chịu nổi nữa đã chủ động tìm đến tôi.
Chúng tôi ngồi trong quán cà phê dưới toà nhà tập đoàn Thẩm thị.
Tôi chậm rãi quan sát cô ta từ đầu đến chân, rồi mỉm cười:
"Khí sắc của cô Tô tốt đấy."
"Xem ra Phối Tư chăm sóc cô chu đáo lắm."
Tô Niệm Khanh đưa tay ra trước mặt tôi:
"Cố phu nhân, nhìn có quen không?"
"Chiếc vòng truyền đời của nhà họ Cố, nếu tôi nhớ không lầm, là món quà anh Phối Tư tặng cô lúc cầu hôn."
"Tôi còn nhớ cô cất kỹ nó lắm, mấy lớp hộp, khóa trong tủ kính đúng là nực cười."
"Thứ mà cô xem như báu vật, tôi chỉ liếc mắt nhìn vài lần, anh ấy liền đưa cho tôi."
"Cô chẳng có gì ngoài cái thân phận Cố phu nhân nhờ vào xuất thân mà có."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!