Chương 35: Mộng xuân quấy nhiễu hồ sa 1

Sau khi Đường Kỳ Sâm nói xong, bầu không khí trở nên tĩnh lặng một hồi lâu. Lòng bàn tay anh khẽ vuốt ve eo Ôn Dĩ Ninh. Cứ duy trì như thế không đổi. Tấm chăn lông cừu bọc lấy hai người tách biệt khỏi thế giới. Trong không gian chật hẹp, hơi thở nóng hổi, nhịp tim vang vọng khiến con người ta dễ nghĩ tới cái thứ gọi là mãi mãi.

Chỉ bằng một tấm chăn nhỏ, Đường Kỳ Sâm đã có thể dễ dàng mở khóa niêm phong trong trái tim Ôn Dĩ Ninh, chiếc khóa này đã ở đó rỉ sét qua năm tháng, không một ai hỏi thăm. Vật cản này đã khắc sâu, không ngừng nhắc nhở Ôn Dĩ Ninh tránh tái phạm sai lầm cũ. Giờ phút này, cô có thể nghe rõ âm thanh của chiếc chìa đút vào ổ khóa.

Ôn Dĩ Ninh chậm rãi xốc tấm thảm lên, ánh sáng tràn về, cô rời mắt xuống cổ mình thì mới phát hiện Đường Kỳ Sâm đã ngủ thiếp đi tự lúc nào

Cô đỡ lấy gáy anh, nhẹ nhàng đặt anh xuống. Đường Kỳ Sâm cau mày, có lẽ lười mở không muốn mở mắt, anh trở mình nằm nghiêng, không hề tỉnh lại. Bây giờ Ôn Dĩ Ninh mới hoàn hồn, cô ngồi bên mép giường hồi lâu không nhúc nhích. Cô nghiêng đầu nhìn người đàn ông đang quay lưng về phía mình, chiếc áo sơ mi mỏng để lộ xương bả vai và tấm lưng rộng. Cô đứng lên, thoáng do dự rồi vẫn dém chăn giúp anh

Kha Lễ nói đi tiễn lão Trần, nhưng cậu cũng là người tinh ý, lúc đi ra đã mang theo chìa khóa xe, định bụng mượn cớ trễ rồi không qua được nữa.

Năm phút trước Kha Lễ nhắn qua wechat, hỏi Đường Kỳ Sâm mình có cần quay lại nữa không

Đường Kỳ Sâm nhắn lại, khỏi cần

Anh đặt điện thoại xuống, liếc nhìn bình truyền sắp hết. Hai năm qua dạ dày anh đã nhiều lần tái phát, cơ thể anh anh biết rõ, bản thân vẫn có thể chịu đựng, chưa vượt quá điểm cực hạn thì cứ cố gắng vậy. Lúc con người ta bận rộn thì thường không quan tâm tới chuyện gì nữa. Chỉ tới khi ngã bệnh đau đớn thấu tim gan thì mới hối hận. Nhưng mỗi khi dùng thuốc, cơn đau dịu đi thì lại quên ngay. Chỉ cần còn ở Thượng Hải thì Đường Kỳ Sâm đều tới chỗ lão Trần truyền thuốc.

Đôi khi bận rộn không tới được, cứ thế tự học được cách tự đâm kim tự truyền

Anh vạch tấm gạc, sau đó rút kim truyền ra. Ngồi một lúc rồi anh đứng dậy bước xuống giường, vừa mở cửa phòng ngủ, anh chợt sững người

Đường Kỳ Sâm cho rằng Ôn Dĩ Ninh đã về lâu rồi, nhưng không ngờ cô vẫn còn ở lại

Đèn phòng bếp bật sáng, cách môt lớp kính khiến ánh đèn loãng đi, căn phòng chìm trong màu cam tôn lên cảnh tượng ấm áp này. Ôn Dĩ Ninh quay lưng về phía anh, cô cúi đầu đang thái hành gừng tỏi trên thớt. Lúc này cô đã cởi áo khoác, chỉ mặc mỗi một chiếc váy kiểu sơ mi, eo thắt đai, tôn lên thắt lưng mềm mại. Bếp đang bật, nước trong nồi đang sôi sùng sục.

Ôn Dĩ Ninh bốc một nắm mỳ bỏ vào nồi, làm xong, cô im lặng đứng cạnh bếp, lau sạch bát ô tô.

Đường Kỳ Sâm tựa vào cửa, trong lòng như có cơn sóng vỗ

Ôn Dĩ Ninh phát hiện có người, cô xoay người, đờ ra, tựa hồ muốn hỏi tại sao anh không lên tiếng

Đường Kỳ Sâm nhìn cô, sau đó bước tới, chưa khỏi hẳn bệnh nên giọng nói anh có vẻ khô khan trầm thấp,"Cảm ơn em"

Ôn Dĩ Ninh tránh né ánh mắt anh, tập trung làm tiếp,"Từ nhà anh ra ngoài khá xa nên tôi chỉ mua chút mì thôi"

Cơm canh nóng hổi sưởi ấm dạ dày Đường Kỳ Sâm, anh nhìn bát canh cà chua trứng, không nhịn được cất tiếng,"Cho nhiều mì chút" Rồi lại liếc qua đống dao dĩa bát đũa,"Hóa ra tôi cũng có mấy thứ này"

Ôn Dĩ Ninh nói,"Đúng là lãng phí" Giọng cô mang theo sự châm biếm, có vẻ không được vui lắm. Đường Kỳ Sâm đứng bên, khóe miệng khẽ nhếch lên, bởi vì anh biết Ôn Dĩ Ninh nghĩ một đằng nói một nẻo, cuối cùng cô vẫn nghe theo lời anh, cho thêm mì vào nồi

Ăn xong một bát mỳ trứng, cả người anh cảm thấy khỏe hơn hẳn

Trong lúc anh đang ăn mì thì Ôn Dĩ Ninh hỏi,"Bác sĩ Trần để thuốc của anh ở đâu? Anh nhớ tí uống nhé"

Đường Kỳ Sâm hất đầu về phía phòng ngủ,"Ngay ngăn kéo đầu"

Ôn Dĩ Ninh nghe theo anh,"Vậy để tôi vào lấy"

Đường Kỳ Sâm gật đầu,"Cảm ơn"

Ôn Dĩ Ninh bước vào trong phòng ngủ, tiện thể ném luôn bình truyền rỗng trên tủ, có bốn năm túi ny lông, mỗi túi đều có thuốc. Bình thường đều là do Kha Lễ chuẩn bị thuốc theo lời lão Trần, Ôn Dĩ Ninh bối rối không biết nên lấy túi nào. Vì vậy cô mở từng túi ra nhìn. Túi nào cũng có dấu hiệu được bóc ra, rồi bị Đường Kỳ Sâm tùy tiện ném lên bàn

Dứt cơn đau thì anh không uống tiếp nữa, cứ thế tích lại cũng được một đống chai lọ. Ôn Dĩ Ninh cẩn thận xem.... có cái còn hết hạn

Trong phòng khách, Đường Kỳ Sâm no nê, cực kỳ thỏa mãn. Thấy cô xách một túi lớn bước ra, anh nghi n gờ,"Gì thế? Lão Trần kê nhiều vậy hả?"

Ôn Dĩ Ninh xách túi trước mặt anh rồi đặt xuống,"Không nhiều mới lạ, 15 năm rồi. Anh không sợ lấy nhầm, uống nhầm mà chết à?"

Đường Kỳ Sâm thoáng mơ hồ, một lúc sau anh mới phản ứng lại, có phải cô đang dạy bảo anh không?

"Tôi tới Á Hối chưa được một năm mà anh đã ngã bệnh tận năm sáu lần, mới hơn ba mươi tuổi, độ tuổi cơ thể cường tráng nhất, nhưng anh nhìn lại mình xem, so với người cùng tuổi thì cường tráng của anh ở đâu?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!