Khoảng cách ở Huyền Linh tông giao đấu kết thúc đã qua năm ngày, Tần Quân cách Vương Đô cũng càng lúc càng gần.
Tin tức Trác Tuấn Kiệt bị người đánh bại cũng là nhanh chóng được lan truyền, tuy rằng Huyền Linh tông có ý giấu diếm, nhưng trong Huyền Linh tông xếp vào không ít người của các thế lực khác, cho nên Huyền Linh tông muốn ép chuyện này cũng đều ép không được.
Làm đệ nhất thiên tài Càn Nguyệt vương quốc, Trác Tuấn Kiệt lại bị người tại Huyền Linh trong tông đánh bại, tin tức này vừa truyền đi toàn bộ vương quốc liền trở nên xôn xao.
Cũng may Tần Quân thân phận cũng không có truyền ra, hạch tâm đệ tử hiện tại cũng không có gián điệp của thế lực khác cài vào, cho nên ngoại nhân chỉ biết Trác Tuấn Kiệt bị người đánh bại, cũng không biết là bị ai đánh bại.
Tần Quân còn không biết sự tích của mình đã được truyền ra khắp Càn Nguyệt vương quốc.
Giờ phút này bọn hắn đi vào bên trong một dãy quần sơn chỉ cách Vương Đô mấy chục dặm, đề phòng tại Vương Đô bị người chú ý, Tần Quân tại một tòa thành trấn liền cố ý thay đổi qua một bộ y phục màu trắng, bên trên áo in kim sắc hoa văn, mái tóc màu đen búi lại phía sau đầu, lại thêm khuôn mặt hắn vốn đã tuấn tú đẹp đễ, cho nên liền để cho người ta không khỏi cảm thán tốt một vị thiếu niên nhanh nhẹn.
Đáng tiếc Tần Quân lời nói lại là phá hủy hình tượng của mình, chỉ nghe hắn hét lên:
"Rốt cục mẹ nó cũng tới, chân đều đi mềm nhũn rồi, Đắc Kỷ, để ngươi cõng ta, ngươi vì cái gì không chịu!"
"Hạo Thiên Khuyển nguyện ý cõng ngươi, ngươi cũng không chịu? Chẳng lẽ công tử là muốn sờ ngực ta?" Đắc Kỷ mắt trợn trắng nói.
Hao Thiên Khuyển một bộ chó xù bộ dáng cười nói:
"Đúng đấy, để ta cõng ngươi tốt bao nhiêu, bao nhiêu người muốn cưỡi Yêu Vương đều chỉ có thể tưởng tượng nha."
Tần Quân bĩu môi, xem ra khoảng cách lý tưởng công hãm Đắc Kỷ còn tại bên trên con đường cách mạng, còn cần phải tiếp tục cố gắng.
Sau đó hắn liền thu hồi biểu lộ vui cười, bắt đầu suy nghĩ sau khi tiến vào Vương Đô nên hành động như thế nào.
Hắn hôm nay là mang tội chi thân, muốn gặp tiện nghi phụ hoàng của hắn đúng là không dễ dàng chút nào, nếu như xông vào sợ rằng sẽ khiến cho hoàng thượng càng thêm tức giận, đến lúc đó coi như xuất ra đầu của Hạ Hầu Ân cũng không được việc.
Tần Quân cũng cân nhắc qua mượn nhờ Đắc Kỷ cùng Hạo Thiên Khuyển trực tiếp soán vị, chỉ là hắn hiện tại đối với quản lý quốc gia chính là hữu tâm vô lực, hoàng thượng cũng không phải là muốn làm liền có thể làm, coi như hắn uỷ quyền cho đại thần, chính cũng không yên lòng bọn hắn.
Thời cơ còn chưa tới, mà lại tiền thân đối với Tần Dự oán hận đã thâm nhập vào cốt tủy, Tần Quân muốn từng bước một để Tần Dự tuyệt vọng, lấy báo tiền thân chi ân, ai bảo hắn chiếm cứ cỗ thân thể này của người ta.
Đương nhiên, nếu như Tần Quân sớm triệu hồi ra một số đại thần có thể trị thế, sự tình làm hoàng đế tự nhiên sẽ sớm hơn.
"Công tử, phía trước phát sinh chiến đấu."
Đắc Kỷ bỗng nhiên nhắc nhở, đem Tần Quân suy nghĩ trở về hiện thực.
Chiến đấu?
Tần Quân không khỏi nghi hoặc, phụ cận Vương Đô cũng có người dám lỗ mãng như vậy?
Nghĩ xong, hắn liền vung tay áo nói:
"Chúng ta đi xem một chút."
Đắc Kỷ năng lực cảm giác viễn siêu Tần Quân, Tần Quân nhiều nhất chỉ có thể phát giác được tình huống bên trong phương viên ngàn mét, lại thêm rừng cây vờn quanh, tầm mắt bị ngăn trở, rất khó phát hiện đến tình huống Đắc Kỷ nói tới.
Đại khái đi được hai ba dặm đường, Tần Quân mới đi đến nơi Đắc Kỷ nói tới.
Thu vào tầm mắt của hắn là một mảnh trúc lâm, trong rừng đang có một đám tu sĩ ăn mặc cẩm phục nền đỏ, bọn hắn đều mang hồng cân, rõ ràng thân phận không đơn giản, mỗi người đều có tu vị chí ít là Luyện Khí Cảnh Ngũ Tầng, có thể so với cấm vệ Hoàng Cung.
Trong rừng trúc trải rộng thi thể, nam nữ lão ấu đều có, mặt đất máu tươi còn chưa khô, trong không khí tràn ngập mùi máu tươi để cho người ta phát ọe.
"Những người này đến cùng là phương thế lực nào..." Tần Quân tự lẩm bẩm, bên trong trí nhớ của đời trước nhưng cũng không có cẩm phục nền đỏ, trọng yếu nhất chính là bọn hắn sau lưng đều có dấu hiệu loan đao, bên trên thân thể phát ra sát phạt chi khí đủ làm cho người ta kinh ngạc run rẩy.
Giờ phút này, còn có mười bốn người phía đối diện đang miễn cưỡng chống đỡ, hoặc nói là bốn tên nam tử trưởng thành đang che chở mười tên hài đồng, bốn người bọn họ trên người có trình độ thương thế khác biệt, mà những hài đồng kia trên mặt đều đầy vẻ hoảng sợ, làm cho trái tim người ta không khỏi thổn thức.
"Yến gia các ngươi đắc tội với người các ngươi không đắc tội nổi!" Cầm đầu một tên nam tử cường tráng trầm giọng nói, hắn cẩm phục nền đỏ cùng những người khác khác biệt, phía sau in hai thanh loan đao.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!