Sở Tự cảm thấy, có lẽ có dùng cả đời mình cũng không hiểu được suy nghĩ của Viên Tiệp.
Nếu đổi lại là cậu, cho dù không có tình cảm, thế nhưng bị đối phương kiên quyết từ bỏ hôn ước, lại còn phản bội gia tộc, rời xa khỏi thế giới mà mình đang sống, cho dù không tới mức chán ghét thì cũng không gửi đồ cùng nhắn tin hỏi han suốt mười mấy năm như vậy.
Chính là, Viên Tiệp cố tình lại làm được.
Không chỉ vậy, trong câu chuyện mà Sở Tự nhìn thấy, Viên Tiệp từ trước tới sau vẫn luôn kiên định tin tưởng nhân phẩm của đối tượng hôn ước phản nghịch của mình, vì cậu mà truy tìm chân tướng trả lại sự trong sạch, cuối cùng vì thế mà bị nhân vật chính hại chết.
Sở Tự không cảm thấy Viên Tiệp thích mình.
Thế nhưng sau khi trải qua những chuyện như vậy, Sở Tự vẫn như cũ không tin tưởng giới quý tộc kia có quân tử thật sự, cậu cảm thấy những kẻ tỏ vẻ ôn nhu ấm áp kia đều cất giấu những việc xấu xa không muốn người khác biết. Chính là hiện giờ cậu bắt đầu tin tưởng, có lẽ Viên Tiệp thật sự là một quân tử đại nhân đại lượng không so đo.
Mà cậu trong mắt đối phương có lẽ chỉ là một hậu bối không hiểu chuyện đi.
Sở Tự nghĩ như vậy, nếu bình tĩnh xem xét, ngoại trừ không có tình yêu thì Viên Tiệp thực sự là một vị trưởng bối thân thích làm người ta có hảo cảm.
Suối mười mấy năm qua đối phương cứ vậy lặng lẽ quan tâm cậu, có lẽ cũng là một phương thức để duy trì quan hệ giữa hai người đi.
Sở Tự nghĩ nghĩ, đột nhiên cảm thấy năm đó mình thực sự quá tùy hứng cùng không hiểu chuyện, nhìn gói đồ Viên Tiệp gửi tới mà cảm khái không thôi, theo bản năng kích động trực tiếp gọi điện cho Viên Tiệp.
Gọi rồi Sở Tự mới hồi phục tinh thần nhận ra hiện giờ đã là rạng sáng, đang định cúp máy thì đối phương đã tiếp máy…
"…" Sở Tự.
Xin hỏi, này có thể xem là giữa đêm khuya quấy nhiễu dân chúng không?
Trong ấn tượng của cậu, Viên Tiệp là một người làm việc và nghỉ ngơi rất quy luật, không hề biết tới cuộc sống về đêm.
"Tiểu Tự, em làm sao vậy? Bên em xảy ra chuyện gì à?" Cách biệt mười mấy năm, Sở Tự vửa nghe vẫn lập tức nhận ra âm thanh của Viên Tiệp, tao nhã ấm áp, hoàn toàn bất đồng với cái tên của mình.
Không nhờ nhiều năm như vậy mà đối phương vẫn dùng xưng hô thân thiết này.
Nháy mắt Sở Tự cảm thấy lỗ tai mình cũng sắp mang thai, cách biệt nhiều năm, cậu cứ tưởng mình đã sớm quen với cuộc sống độc thân, thế nhưng tới khi nghe thấy âm thanh của Viên Tiệp thì Sở Tự lập tức nhận ra hóa ra mình vẫn thực nhớ nhà: "Không có gì, chỉ là nhận được gói đồ anh gửi tới nên muốn gọi báo một tiếng, ngại quá, không chú ý thời gian, đã muộn thế này khẳng định đã quấy rầy anh nghỉ ngơi đi."
Sở Tự cố nén nghẹn ngào nói.
"Không có, anh vừa nghiên cứu cơ mật quân sự nên vẫn chưa ngủ… Tiểu Tự, hiện giờ đã khuya rồi, em tìm anh trễ như vậy, thật sự không có chuyện gì à? Nếu có việc, nhất định phải nói cho anh biết nha." Âm thanh thân thiết vô cùng từ bên kia truyền tới, chính là nó lại làm Sở Tự có cảm giác hệt như một vị trưởng bối hòa ái dễ gần.
Nhiều năm như vậy, anh vẫn luôn kiên trì gửi đồ cùng gửi tin thăm hỏi cho Sở Tự đã bỏ nhà đi… Thế nhưng Sở Tự vẫn luôn quật cường không hồi phục, hôm nay Sở Tự lại đột nhiên liên hệ, anh không nghĩ nhiều cũng khó.
Sở Tự không ngờ đối phương cư nhiên thật sự xem mình là đứa nhỏ không hiểu chuyện, nhận định cậu nhất định có việc gì đó mới liên lạc, cậu tự nhiên lại càng nhớ nhà hơn: "Không có, anh Viên, tôi thực sự không việc gì… tôi… tôi chỉ là… chỉ là đột nhiên có chút nhớ…"
Cậu vốn định nói là nhà.
Thế nhưng lời nói sắp ra khỏi miệng thì Sở Tự đột nhiên nhớ tới những lời quyết tuyệt mà mình nói với cha năm đó, giờ cậu vẫn chưa làm nên sự nghiệp, sao có mặt mũi quay về, vì thế liền đổi thành: "Tôi đột nhiên nhớ… nhớ anh."
Bên kia đầu dây lặng ngắt như tờ.
Sở Tự bình tĩnh trở lại thì cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, cho dù cậu cùng Viên Tiệp đều không có ý tứ kia, quan hệ của hai người cũng giống như trưởng bối cùng hậu bối nhưng dù sao cũng từng là vị hôn phu đã giải trừ hôn ước a.
Đêm hôm khuya khoắc cậu tự nhiên gọi điện cho người ta, rối rắm nửa ngày thì phun ra một câu nhớ anh… nghĩ thế nào cũng cảm thấy không đúng a.
Hầu kết Sở Tự giật giật, há miệng định giải thích một chút.
"… Tiểu Tự, anh cũng rất nhớ em." Không đợi Sở Tự mở miệng, tiếng nói tựa như thiên âm của Viên Tiệp lại một lần nữa truyền tới.
Sở Tự: "…"
Không biết vì cái gì, Sở Tự cứ cảm thấy có chỗ nào đó là lạ. Viên Tiệp hẳn là đang nghĩ mình cũng tưởng niệm hậu bối phản nghịch này đi?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!