Tên cầm đầu không ngờ hai người giỏi đánh đấm như vậy, lúc này liền tức giận đấm một quyền về phía mặt Sở Tự, Sở Tự nhanh nhẹn lắc mình né tránh, tiếp đó tung một cước đá vào đầu gối đối phương, làm người nọ quỳ rạp xuống đất.
"Đùng——"
Trong lúc hỗn loạn, cũng không biết là người nào nổ súng.
Viên Tiệp lập tức túm lấy tay Sở Tự, kéo cậu ra sau lưng mình rồi nghiêng người né tránh phát súng trong trận hỗn loạn: "Cẩn thận!"
"Anh Viên." Sở Tự cũng sửng sốt, thật không ngờ đám người này cư nhiên dám nổ súng.
Nháy mắt tiếng súng vang lên, toàn trường lập tức yên lặng như tờ, nghiễm nhiên người vừa nổ súng cũng thực sửng sốt.
Người nọ nhìn khẩu súng trong tay, lại nhìn người cầm đầu đang chật vật, không biết nên làm gì: "Đại… đại ca…"
Cấp trên quả thực đưa súng cho bọn họ, thế nhưng chỉ bảo bọn họ cầm theo dọa người thôi a.
Người cầm đầu kia phản ứng cực nhanh, thấy toàn trường hoàn toàn yên tĩnh thì lập tức gào lớn một tiếng: "Các anh em, lên!"
Nếu đã nổ súng uy hiếp rồi, gã mới không tin không dọa được hai tên nhóc kia…
Súng trong tay bọn họ chính là súng thật.
"Đùng—–"
Ngay lúc này, một tiếng súng nữa vang lên. Thế nhưng không phải là phát súng chỉ thiên uy hiếp.
"A——"
Ngay lúc đám du côn đang định một lần nữa nhào lên, tên cầm đầu kia đột nhiên thét chói tai, trong lúc hỗn loạn một phát súng chính xác bắn vào cổ tay gã, mà cây súng gã đang cầm trong tay cũng rớt xuống đất.
Người nổ súng chính là Viên Tiệp.
Bất quá, súng trong tay Viên Tiệp hiển nhiên cao cấp hơn súng của đám du côn kia nhiều: "Để tôi xem xem còn ai dám tới nữa!"
Toàn trường lại một lần nữa lặng ngắt.
Ai cũng không ngờ trên người một tên mặt trắng thoạt nhìn bình thường thế này lại có súng, khó trách bị cả đám bọn họ cầm súng bao vây cũng không hề sợ hãi.
Nhất định không phải dân chúng bình thường.
"Anh Viên——" Sở Tự cũng bị tiếng súng dọa hoảng, cậu biết trong người Viên Tiệp có súng, chỉ là không ngờ anh sẽ lấy ra.
Giờ phút này Viên Tiệp thoạt nhìn dữ tợn vô cùng.
Dữ tợn tới mức hoàn toàn khác biệt với anh lúc bình thường.
Đám du côn mang súng ở xung quanh lúc này không dám hành động thiếu suy nghĩ, cẩn cẩn thận thận nhìn Viên Tiệp, chân đã bắt đầu mềm nhũn.
Bọn họ chỉ chạy tới dọa nạt "mời người ta về làm khách" như bình thường thôi, thực không ngờ lần này lại nguy hiểm tới tính mạng.
Một tên du côn bạo gan đột nhiên nhào tới bên cạnh Viên Tiệp, ý đồ muốn cướp đi khẩu súng trong tay anh….
"Đùng——" Lại một tiếng súng vang lên.
Viên Tiệp chuẩn xác bắn vào xương bánh chè, đầu gối gã bắt đầu trào máu không ngừng, sắc mặt thống khổ ngã rạp xuống đất.
Sở Tự không rõ lắm, chỉ là cứ có cảm giác Viên Tiệp có chỗ nào đó không ổn.
"Các người có tin hay không, chỉ cần các người nổ súng, cho dù không tổn thương bất kì người nào tôi vẫn có thể tống các người vào tù, tổn thương người thì sẽ liên lụy tới thân nhân. Mà tôi nổ súng, cho dù lỡ tay bắn chết, các người cũng chỉ bị coi là phần tử phản động, bị người ta thóa mạ, có chết cũng chỉ uống phí." Ánh mắt Viên Tiệp lạnh như băng, nhìn đám người trước mặt, từng câu từng chữ rõ ràng rành mạch nói.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!