Chương 45: (Vô Đề)

Sở Tự ngủ thẳng cẳng, thẳng tới khi ánh sáng ngoài cửa sổ chiếu thẳng vào phòng mới chịu tỉnh lại.

Sau một đêm say rượu, Sở Tự cảm thấy đầu mình đau muốn nứt ra, tuy tối qua uống hơi nhiều nhưng trí nhớ cùng suy nghĩ của cậu vẫn khá rõ ràng.

Cậu nhớ tựa hồ mình mượn rượu lấy gan bày tỏ với Viên Tiệp.

Kia, Viên Tiệp đâu?

Sở Tự cố gắng mở mắt nhìn nhìn xung quanh, cửa phòng mở rộng, trong phòng không có ai, trong phòng khách của căn hộ nhỏ hẹp của cậu cũng không có bóng dáng, thậm chí ngay cả chút tiếng động cũng không, cả căn hộ chỉ có một mình cậu.

Nếu không phải nhớ rõ mình thực sự đã bày tỏ, hơn nữa còn ôm chầm lấy Viên Tiệp… Sở Tự cơ hồ nghĩ rằng tối qua chỉ là một giấc mộng.

Cúi đầu nhìn quần áo trên người, Sở Tự phát giác quần áo đã đổi thành đồ ngủ, không phải cậu thay, vậy hẳn là Viên Tiệp giúp cậu, chứng minh tối qua Viên Tiệp thực sự đã tới… Như vậy đối với lời bày tỏ hôm qua, câu trả lời của Viên Tiệp là gì a?

Nhìn cả căn hộ trống rỗng chỉ còn lại một mình mình.

Này là uyển chuyển phát thẻ người tốt cho cậu à, hay anh nghĩ là cậu uống say rồi nói bừa?

Sở Tự đứng ngồi không yên, nhìn chằm chằm thông tấn khí một lúc lâu, ngay cả công việc cũng không có cách nào tập trung.

Suốt cả ngày, Viên Tiệp bình thường vẫn luôn duy trì liên lạc tự dưng không còn tăm hơi, không gọi điện cũng không nhắn tin. Trái tim Sở Tự dần dần nguội lạnh, cậu nghĩ mình đã biết được câu trả lời.

Kỳ thực, cậu quả thực cũng không có điểm nào làm người ta thích.

Chả trách, một người hoàn mỹ như Viên Tiệp không thích cậu… người ta nể tình thế giao giữa hai nhà nên mới đối xử tốt với cậu thôi, cậu liền tự mình đa tình yêu thích người ta, đúng là buồn cười mà.

Sở Tự buồn bực mở tin nhắn, định gửi tin cho Viên Tiệp: "Anh Viên, đêm qua tôi chỉ nói đùa thôi, hôm qua uống rượu nhiều quá, anh đừng tưởng là thật…." cậu sốt sắng muốn cứu vãn mối quan hệ giữa hai người.

Thế nhưng cẩn thận nghĩ lại, Sở Tự lại nhấn xóa dòng tin kia đi.

Thôi kệ đi, chờ ngày mai trực tiếp nhắn tin qua giả vờ không nhớ gì cả rồi hỏi vì sao anh không liên lạc với mình.

Như vậy có thể dễ dàng cho qua chuyện hơn.

Sở Tự buồn bực không thôi, cũng không có tâm tư xem phim hay đọc kịch bản, ngẩng đầu nhìn đồng hồ, phát hiện đã tám giờ tối, dứt khoát leo lên giường ngủ.

Ngủ rồi thì không còn suy nghĩ miên man nữa.

Tỉnh lại, có thể chọn thời gian thích hợp gửi tin nhắn cho Viên Tiệp.

Sở Tự nghĩ thực tốt, thế nhưng nằm trên giường cứ lăn qua lộn lại, đầu óc tràn đầy hình ảnh chính mình xúc động bày tỏ với Viên Tiệp, làm hại quan hệ của hai người trở nên căng thẳng, không có cách nào ngủ được.

Lăn qua lăn lại một hồi, cũng không biết trải qua bao lâu, Sở Tự khó khăn lắm mới mệt mỏi thiếp đi thì ngoài cửa đột nhiên truyền tới động tĩnh, có người tiến vào.

Là Viên Tiệp.

Sở Tự nhận ra tiếng bước chân của anh.

Cũng không biết nghĩ gì, Sở Tự liền nằm trên giường bất động, cứ hệt như đang ngủ say, hô hấp cũng bình ổn. Tiếng bước chân của Viên Tiệp truyền tới ngày càng gần hơn.

Tiếp sau đó, anh ngồi xuống bên giường… đưa tay vuốt ve gò má, hàng mi, tiếp đó đến mắt, mũi, rồi miệng, bàn tay Viên Tiệp di chuyển từng chút từng chút trên mặt Sở Tự, tựa như đang vuốt ve một bức danh họa.

Sở Tự không nhúc nhích, ngay cả tiết tấu hô hấp cũng đều đều, mí mắt cũng không dám nhúc nhích, sợ động một cái Viên Tiệp sẽ nhận ra cậu vẫn còn thức.

Hiện giờ Sở Tự có chút rối loạn…. không rõ tâm tư của Viên Tiệp.

Viên Tiệp chậm rãi áp tới gần, da thịt trên mặt Sở Tự rõ ràng có thể cảm nhận được hơi thở của đối phương, cậu nghĩ Viên Tiệp sẽ hôn lên môi mình, kết quả anh hướng lên trên rồi đặt một nụ hôn vừa thánh khiết vừa giống như trưởng bối hôn đứa nhỏ lên trán cậu.

Ánh mắt Sở Tự tức khắc mở ra.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!