Chương 40: (Vô Đề)

Viên Tiệp thản nhiên đi tới ngồi cạnh Sở Tự, con ngươi sâu thẳm: "Nghệ nhân của em? Là nam diễn viên chính trong "ánh trăng nói dối" chúng ta xem trước đó à?"

Anh nhớ rõ từng câu từng chữ mà Sở Tự từng nói.

Trước kia khi cùng xem TV, Sở Tự lơ đãng nói nam diễn viên chính trong phim này chính là nghệ nhân mà mình đang mang.

"Đúng vậy." Sở Tự không phát giác được thái độ của Viên Tiệp không thích hợp, không chút nghĩ ngợi đáp.

Qua một hồi lâu, Viên Tiệp mới mở miệng: "Đứa nhỏ thực xinh đẹp."

Là loại hình mà Sở Tự yêu thích, trẻ tuổi, nồng nhiệt lại đầy sức sống.

"Là gương mặt diễn viên chính. Con đường nghệ thuật của đứa nhỏ này so với nhóm diễn viên đồng lứa có thể xem là khá thuận lợi." Sở Tự thực tán thành nhận xét của Viên Tiệp.

Viên Tiệp cảm nhận được Sở Tự rất có hảo cảm với nghệ nhân này: "Em rất thích cậu nhóc này à?"

"Đứa nhỏ này rất dễ làm người ta yêu thích." Bởi vì hình tượng của Viên Tiệp trong lòng Sở Tự là một người đàn ông cứng ngắc nghiêm cẩn nên cậu cũng không nghĩ nhiều, chỉ thuận miệng nói ra cái nhìn của mình về Tô Khuyết thôi.

Ánh mắt Viên Tiệp hơi nheo lại, âm u không rõ, mà bàn tay cũng vô thức xiết chặt, móng tay bấu sâu vào da thịt.

Tuy anh biết rõ, sau khi giải trừ hôn ước, cuộc đời này anh chỉ có thể đóng vai trò một người anh trai, một người bạn của Sở Tự mà thôi, rốt cuộc một ngày nào đó anh phải nhìn Sở Tự cùng một người nào đó đến với nhau, yêu nhau rồi kết hôn, nắm tay nhau suốt quãng đời còn lại, mà anh thì chỉ có thể đứng ở một bên, mỉm cười chúc phúc.

Thế nhưng khi chính tai nghe Sở Tự yêu thích người khác… trái tim Viên Tiệp giống như bị bóp chặt, đau đớn tột cùng, khoảnh khắc này anh cơ hồ cảm thấy chính mình không thể nào thở nổi.

"Vậy em định khi nào mới thổ lộ với cậu nhóc kia?" Cũng không biết tiêu phí bao nhiêu sức lực, Viên Tiệp mới đè nén được cơn hậm hực, cưỡng ép chính mình tỏ ra thực bình thường, mỉm cười chua xót nói: "Xem ra anh sắp được uống rượu mừng của Tiểu Tự rồi a."

Anh sẽ chúc phúc, chỉ cần Sở Tự hạnh phúc, anh sẽ chúc phúc.

Cho dù không làm được, anh cũng cưỡng ép bản thân phải làm, cho dù toàn bộ thế giới đối nghịch với Sở Tự, anh vẫn sẽ đứng bên cậu.

Sở Tự vừa lúc đang cầm ly uống nước, nghe Viên Tiệp nói vậy liền không thể khống chế phun ra một ngụm nước: "Phốc—-"

"Anh nghĩ tới đâu vậy anh Viên? Tôi nói cậu ta dễ làm người ta yêu thích có nghĩa là cậu ta rất đáng yêu, giống như người lớn thích đám con nít vậy, chứ không phải loại yêu thích sẽ thổ lộ sẽ kết hôn này nọ." Cậu thực không ngờ Viên Tiệp cư nhiên lại hiểu lầm như vậy.

Sở Tự nghĩ, xem ra trong lòng Viên Tiệp, cậu chỉ là một đứa em trai, một hậu bối mà thôi, cư nhiên lại sốt ruột lo lắng cho việc chung thân đại sự của cậu.

Tuy vẫn chưa hiểu rõ, chưa quyết định xem rốt cuộc có bày tỏ với Viên Tiệp hay không… thế nhưng làm người mình thích có hiểu lầm như vậy, Sở Tự cũng thực bất đắc dĩ.

"Thật sao?" Chua xót trong lòng giảm đi không ít nhưng nghi ngờ vẫn còn tồn tại, anh chuyên chú nhìn ánh mắt Sở Tự, giống như muốn từ đó tìm ra đáp án khẳng định.

Sở Tự cảm thấy hiểu lầm này nhất thiết phải làm sáng tỏ, liền nói: "Đương nhiên là thật rồi, đứa nhỏ Tô Khuyết này căn bản không phải loại hình tôi thích. Đừng nói nhóc ấy là nghệ nhân của tôi, cho dù không phải thì tôi cũng không ra tay được."

"Vậy em thích loại hình thế nào?" Cuối cùng Viên Tiệp cũng tin tưởng, sâu xa nhìn Sở Tự, bắt đầu vấn đề mới.

Bị con ngươi sâu không thấy đáy của Viên Tiệp nhìn chăm chú, Sở Tự đột nhiên có xúc động muốn hôn lên mí mắt đối phương. Lúc hồi phục lại tinh thần, cậu bắt đầu cảm thấy suy nghĩ của mình quả thực có chút đột ngột cùng kỳ quái.

Sở Tự suýt chút nữa đã biến thành chàng ngốc si mê lập tức thu hồi ánh mắt, không dám đối mặt với Viên Tiệp nữa, tiếp đó thuận miệng nói: "Dù sao cũng không phải loại hình con nít như Tô Khuyết, tình cảm chính là một loại cảm giác, hơn nữa theo từng độ tuổi mà biến đổi… tôi luôn nghe theo cảm giác, cảm giác tốt thì liền ok a."

"Lúc trẻ có lẽ không thích một đối tượng nào đó, thế nhưng trải qua năm tháng lắng đọng, đột nhiên thích người đó cũng không phải không có khả năng." Tựa như trước kia, cậu chưa bao giờ nghĩ có một ngày mình sẽ thích Viên Tiệp.

Thế nhưng cảm giác đã ập tới thì cậu có muốn cản cũng không được.

Tựa như bây giờ vậy, nhìn thế nào cũng thấy Viên Tiệp thực hoàn hảo, vừa ra được phòng khách vừa vào được nhà bếp, nhìn thế nào cũng thực vừa mắt.

Có thể thấy con người theo những độ tuổi khác nhau sẽ có đối tượng yêu thích khác biệt. Như bây giờ, mỗi khi đối mặt với Viên Tiệp, Sở Tự liền ù ù cạc cạc cảm thấy mình trở nên ngu si hẳn.

Nghe Sở Tự nói vậy, Viên Tiệp cũng không để trong lòng, chỉ thuận miệng phụ họa: "Là vậy a."

Trong mắt anh, Sở Tự có thể thích bất kì người nào nhưng tuyệt đối sẽ không thích anh… Biết Sở Tự tạm thời không có người yêu thích, cũng không có tính toán kết giao, Viên Tiệp đã cảm thấy an ủi rất nhiều, cũng thả lỏng hẳn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!