Sở Tự trở về nhà, tùy ý lướt weibo, phát hiện bởi vì ảnh đế Đàm Thành cũng dính vào sự sự "ảnh nóng của Lâm Khinh Vũ" nên hiện giờ người mắng Lâm Khinh Vũ nhiều hơn hẳn lúc mắng cậu cùng Tô Khuyết.
Xem xong một lượt, Sở Tự cảm thấy tâm tình lại vui sướng hơn.
Lần này cậu nhất định sẽ đánh Lâm Khinh Vũ rớt xuống đáy cốc.
Bởi vì sắp tới không có chuyện gì cần xử lý nên bản thân Sở Tự cũng không ý thức được khoảng thời gian này, mỗi ngày mình cơ hồ đều dính cùng một chỗ với Viên Tiệp.
Mỗi ngày bọn họ cùng mua đồ ăn, cùng nấu cơm, cùng quét dọn vệ sinh, tới giờ thì cùng nhau tản bộ, chạy bộ, tập thể hình… Cuộc sống quả thực quy luật tới mức không thể quy luật hơn được nữa, thỉnh thoảng Sở Tự muốn lười biếng nghỉ chạy một hôm, thế nhưng Viên Tiệp tác phong quân nhân không chút lưu tình cường ngạnh lôi Sở Tự từ trên giường dậy.
Viên Tiệp không thích lên mạng, vì tôn trọng anh nên mấy ngày nghỉ này Sở Tự cũng không ol, không tìm hiểu tin tức mới mẻ trên mạng.
Tuy cuộc sống nghỉ hưu dưỡng lão thế này có chút nhàm chán, chính là bản sắc của cuộc sống vốn là vậy, Sở Tự cũng không cảm thấy buồn bực, hơn nữa qua vài ngày, thân thể cùng tinh thần của cậu quả thực cũng khỏe khoắn hơn không ít, Sở Tự bắt đầu cảm thấy lối sống như vậy cũng tốt…
Toi đời rồi, cậu sắp bị Viên Tiệp tẩy não thành người già luôn rồi.
Sở Tự có chút bi thương nghĩ.
"Ôi chao anh Viên, mấy hôm nay anh cứ ở bên này, không cần về nhà sao?" Chạng vạng, sau khi hai người cùng chạy bộ xong, Sở Tự ngồi trên ghế rót nước cho mình cùng Viên Tiệp, đột nhiên nghĩ tới gì đó, liền hỏi.
Viên Tiệp không giống cậu, từ nhỏ đã là bé ngoan, cho dù được nghỉ cũng không ra ngoài chơi đùa… Không ở trong nhà đọc sách thì sẽ chạy tới nhà Sở Tự, là người cực kỳ lưu luyến gia đình, không hề có nửa điểm hứng thú với thế giới đầy màu sắc bên ngoài…
Nghĩ tới khoảng thời gian này Viên Tiệp không đi làm thì tới chỗ mình, căn bản không dành thời gian quay về Viên gia… Sở Tự không khỏi có chút kinh ngạc.
Nghe Sở Tự hỏi vậy, trong lòng Viên Tiệp có chút bất an, bất quá biểu tình vẫn bình tĩnh như cũ: "Sao vậy? Chê anh quản nhiều quá, bắt đầu phiền chán à?"
"Không có, tôi nhớ trước kia anh không thích rời xa gia đình… sau khi hai bác cho anh dọn ra ngoài, anh vẫn thường xuyên về thăm bọn họ. Cho nên mấy ngày nghỉ gần đây anh cứ ở bên này nên tôi có chút kinh ngạc." Sở Tự kỳ thực cũng không nghĩ nhiều như vậy, chỉ là trong lòng nghĩ gì liền nói đó.
Viên Tiệp thầm thở phào một hơi, sắc mặt bất biến giải thích: "Ba mẹ chê anh phiền… không cho anh về."
"Phốc ~" Nghĩ tới chuyện cũ, Sở tự liền nhịn không được mỉm cười: "Nhiều năm như vậy rồi mà hai bác vẫn như xưa à?"
Viên gia cùng Sở gia là thế giao, hai người cha là tri kỷ, còn hai người mẹ là bạn thân. Theo lý mà nói theo hoàn cảnh này lớn lên, nền tảng giáo dục của hai người hẳn phải cực kỳ tương tự mới đúng, chính là cố tình cha mẹ hai bên lại hoàn toàn tương phản. Mẹ Sở Tự khi còn trẻ được mệnh danh là tiểu thư thế gia xuất sắc nhất, là mẫu con dâu điển hình trong lòng các bà mẹ chồng thế gia, là đối tượng liên hôn tốt nhất.
Còn mẹ Viên Tiệp mặc dù cũng có gia thế hiển hách nhưng rất nhiều nhân sĩ bảo thủ đánh giá bà quá phản nghịch, là nàng dâu bất trị… Đối với chuyện mẹ Sở Tự cùng mẹ Viên Tiệp là bạn thân, mọi người đều không thể nào lý giải, hai người với hai tính cách hoàn toàn trái ngược sao có thể chơi thân với nhau…
Chính là, hai người cố tình lại thân thiết như vậy cả một đời.
Tính cách phản nghịch của mẹ Viên Tiệp đã khắc tận xương, vì thế cho dù là liên hôn nhưng bà đã đồng ý thì chính là biểu thị cha Viên Tiệp chính là chân ái trong lòng bà, không thể nghi ngờ.
Bất đồng với Phùng Uẩn Chi tính tình nội liễm hướng nội, mẹ Viên Tiệp vẫn luôn lộ rõ ý mình ra ngoài mặt.
Vì thế thời thơ ấu của Sở Tự chính là như vậy, im lặng nhìn hai vị trưởng bối Viên gia ân ân ái ái.
Khác với Phùng Uẩn Chi vì thân thể không tốt mà không nghĩ tới đứa nhỏ, tới tận một trăm mới ngoài ý muốn có Sở Tự. Cha mẹ Viên Tiệp lại thích thế giới của hai người, tới lúc hơn trăm tuổi, nếu không phải không sinh thì sẽ không còn cơ hội, hơn nữa cũng kiềm một người thừa kế, bọn họ mới vội vàng sinh hai anh em Viên Tiệp, Viên Hạ.
Đối với vấn đề giáo dục đứa nhỏ, cha mẹ Viên Tiệp cũng không quá để ý, cũng không nghiêm khắc quản giáo.
Thậm chí có đôi khi thấy Viên Tiệp chỉ cặm cụi học tập, mẹ Viên Tiệp còn nói với Sở Tự: "Tàng Phong, con rảnh thì kéo anh Viên của con ra ngoài chơi nhiều một chút, shopping này nọ, để nó tiếp xúc với thế giới của đám trẻ các con, đừng để nó cứ như ông cụ thế kia, cả ngày chẳng chơi đùa gì cả, chỉ biết sách với vở."
Thế nhưng cố tình hai vị cha mẹ nhìn không đáng tin chút nào kia lại nuôi ra hai vị thiếu gia thế mẫu mực, mà Sở Tự dưới sự giáo dục nghiêm khắc của Sở Tùng Bách lại…
Thế nên mới nói, nếu không phải Viên Tiệp cùng Sở Tự kém nhau ba tuổi thì thực sự có không ít người hai nhà đã tráo đổi đứa nhỏ.
Tới khi hai anh em Viên Tiệp, Viên Hạ lục tục trưởng thành, hai vợ chồng yêu thích thế giới hai người không muốn bị con cháu quấy rầy liền trực tiếp đuổi hai đứa con ra ngoài, dành lại thế giới riêng của mình.
Hơn nữa còn không ngừng thúc giục Viên Tiệp cùng Viên Hạ khi đó đã có hôn ước sớm ngày thành gia, bớt làm phiền bọn họ.
Sở Tự thật không ngờ đã qua mười mấy năm mà hai vị trưởng bối cư nhiên vẫn thắm thiết như vậy.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!