Chương 28: (Vô Đề)

Sau khi về tới nhà, Sở Tự chụp lại gương mặt bầm dập của mình làm chứng cớ, sau khi lưu trữ vào thông tấn khí mới sử dụng thiết bị trị liệu nhanh chóng chữa trị vết thương trên mặt, thoáng cái đã không còn chút dấu vết.

Tuy giá cả của thiết bị trị liệu dùng một lần rất đắt, điều kiện kinh tế của cậu bây giờ cũng thực khó khăn… thế nhưng nghĩ tới tối nay rất có thể sẽ gọi video với Viên Tiệp, vì không muốn đối phương lo lắng, Sở Tự vẫn làm vậy. Tuy trước nay Sở Tự vẫn luôn bất hòa với Sở Tùng Bách nhưng bản tính thì lại giống hệt như nhau, luôn cho rằng đàn ông phải luôn giữ vững hình tượng, cho dù có khổ có mệt thế nào cũng phải giữ vững phong độ, tuyệt đối không thể để người nhà lo lắng.

Như vậy mới là nam tử đỉnh thiên lập địa.

Bất quá có thể là vì dạo này sức đề kháng giảm xuống, hoặc là trận này chữa trị hơi muộn nên nhiệt độ đã bắt đầu khuếch tán khắp cơ thể… chỉ mới lướt quang não một chốc thôi Sở Tự đã cảm thấy mệt mỏi rã rời, liền ngã xuống giường chợp mắt một lúc… lúc màn đêm buông xuống thì bệnh cũng trở nặng, bắt đầu sốt cao…

Đầu Sở Tự đau muốn nứt ra, giãy dụa muốn đi bệnh viện nhưng làm thế nào cũng không bò dậy nổi.

Đúng lúc này, thông tấn khí reo vang đánh thức ý thức đang hỗn loạn của Sở Tự, cậu giãy dụa nhấn tiếp nhận, âm thanh chỉ trích của Đàm Thành vang lên: "Sở Tự, sao cậu dám đánh Khinh Vũ, sao cậu dám làm như vậy hả? Cậu có biết Khinh Vũ bị đánh tới nhập viện không hả, sao cậu lại biến thành người như vậy?"

Đổ ập tới chính là một tràn lên án cũng chỉ trích… cứ hệt như Sở Tự thiếu nợ đối phương vậy.

"Sau này cậu đừng gọi cho tôi nữa, từ nay về sau chúng ta không còn bất cứ quan hệ gì nữa, cứ coi như chưa từng quen biết. Tôi cùng người khác có thù có oán gì cũng không liên quan tới cậu." Nếu là bình thường thì Sở Tự rất có thể sẽ phản ứng Đàm Thành vài câu, thế nhưng bây giờ đầu đang đau như búa bổ lại nghe Đàm Thành líu ríu, Sở Tự chỉ cảm thấy tâm tình táo bạo, chỉ hận không thể bịt mồm đối phương lại.

Sở Tự không phải trời sinh ham thích cô độc, vì giận dỗi với cha mà bỏ nhà đi, hơn nữa sau đó cũng không liên lạc với bất kì người quen cũ nào, nếu nói cậu không nhớ nhà, trời sinh nguyện ý cô độc một thân một mình là không có khả năng.

Thế nhưng tính cách ngoan cường không để cậu chịu thua, vì thế thân là người thân thiết nhất trong quá khứ, Đàm Thành hiển nhiên trở thành cột trụ tinh thần, là "người thân" của Sở Tự suốt mấy năm lưu lạc bên ngoài, cũng vì thế cậu mới dễ dàng tha thứ cùng nỗ lực hỗ trợ đối phương đến vậy.

Thế nhưng cậu rốt cuộc không nhận lại được hồi báo xứng đáng, thậm chí đối phương còn ghét bỏ, chê trách cậu nỗ lực chưa đủ nhiều.

Một mảnh chân tâm lại mang đi uy cẩu, không bằng nhất đao lưỡng đoạn, dừng lại đúng lúc…

Nghĩ tới nhiều năm qua mình ân cần chiếu cố, giờ chỉ mới đánh một trận với bạn trai cậu ta một trận thôi, thế mà đối phương không hề hỏi xem nguyên do là gì, cũng không hỏi cậu có bị thương hay không, vừa mở mồm đã thay bạn trai xuất đầu mà chỉ trích mắng mỏ cậu… tâm Sở Tự đối với Đàm Thành vốn đã nguội lạnh, hiện giờ thì hoàn toàn băng giá…

"Sở Tự, cậu đừng như vậy, cậu có thể hảo hảo nói chuyện với tôi không?" Nghe giọng điệu Sở Tự, Đàm Thành ẩn ẩn có cảm giác mình sắp mất đi thứ gì đó, liền theo tiềm thức muốn cứu vãn.

Quen biết nhiều năm như vậy, Đàm Thành hiển nhiên không có khả năng không có chút cảm tình nào với Sở Tự… Muốn anh từ nay về sau gạt bỏ Sở Tự ra khỏi sinh mệnh, không còn gặp lại cũng không còn liên quan gì nữa, Đàm Thành hiển nhiên không làm được, cũng không muốn nghĩ tới.

Chính là Sở Tự lại làm được…

Sở Tự căn bản không để Đàm Thành có cơ hội xoay chuyển, trực tiếp cắt cuộc gọi, đầu đau như búa bổ, tức giận mắng: "Mẹ nó khốn khiếp mà!"

Khó chịu lăn qua lộn lại trên giường, muốn ngủ nhưng làm thế nào cũng không ngủ được, đúng lúc này thông tấn khí lại vang lên. Sở Tự vừa tiếp nhận liền há mồm bùng nổ: "Ai vậy hả? Rảnh quá nên gọi quấy rối người ta à?"

Đầu dây bên kia chậm chạp không truyền tới hồi âm gì cả.

Ngay lúc Sở Tự nghĩ đối phương thức thời, đang định cúp máy thì âm thanh của Viên Tiệp truyền tới: "…. Tiểu Tự?"

Nghe thấy âm thanh này, Sở Tự lập tức giật bắn mình tỉnh táo lại: "Anh Viên…"

Vừa nãy cậu cứ tưởng đối phương là Đàm Thành.

"Anh Viên, thực ngại quá, vừa nãy không nhìn xem ai gọi, cứ tưởng là mấy kẻ phá rối." Đầu óc Sở Tự thiệt hỗn loạn, bất quá nghĩ tới đối phương là Viên Tiệp nên cố gắng giải thích.

Âm thanh của Viên Tiệp trước sau vẫn thực êm tai: "Không có việc gì, anh vốn định mời em ăn cơm…."

"Khoan đã, Tiểu Tự làm sao vậy? Giọng em không thích hợp lắm…" Viên Tiệp lập tức chú ý tới âm thanh Sở Tự không những thực yếu ớt mà còn khàn khàn.

Sở Tự căn bản không chú ý tới câu sau, chỉ một mực xin lỗi: "Xin lỗi anh Viên, em bị sốt nên không đi được, chúng ta liên lạc sau nha."

"Cái gì? Em phát sốt? Bây giờ em đang ở đâu, có ai chăm sóc em không? Gửi địa chỉ qua cho anh." Giọng điệu vẫn luôn ôn hòa của Viên Tiệp trở nên nghiêm túc, thậm chí còn có chút ra lệnh, cứ như vừa biến hóa thành một vị tổng tài bá đạo.

Chỉ tiếc Sở Tự bị sốt tới mơ màng không phát hiện gì cả, nghe đối phương hỏi địa chỉ thì liền mơ mơ màng mạng gửi tọa độ định vị của mình qua, sau đó nằm xuống thiếp đi.

Bởi vì đời trước chết thực thê thảm nên đời này Sở Tự rất chú ý vấn đề an toàn, cho dù giá cả đắt đỏ nhưng vẫn thuê căn hộ có hệ thống bảo vệ cùng an ninh tốt nhất chứ không như đời trước, tùy tiện thuê một căn hộ giá cả tiện nghi nhưng an toàn không cao… kết cục bị đám xã hội đen túm được.

Viên Tiệp tới trước tiểu khu nhưng không thể tiến vào, liền gọi điện bảo Sở Tự mở cửa cho mình.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!