Chương 19: (Vô Đề)

Viên Tiệp hiển nhiên cũng nhận ra khác biệt về tư tưởng của mình cùng Sở Tự: "Thật xin lỗi, có nhiều thứ anh không hiểu lắm, thứ yêu thích cũng có giới hạn, tán gẫu với anh chắc chán lắm."

"Không có, mỗi người am hiểu một thứ khác nhau, giải trí là chức nghiệp của tôi nên mới hiểu nhiều hơn thôi. Anh Viên, nếu anh nói về lĩnh vực quân sự, nhất định tôi cũng giống như đang nghe thiên thư thôi." Đúng là quân tử, hễ có vấn đề liền nghĩ nguyên do từ mình mà ra, Sở Tự thực không nỡ chỉ trích đối phương.

Viên Tiệp cố gắng tạo đề tài nói chuyện: "Bình thường em thích làm gì? Xem chương trình gì? Có thể giới thiệu cho anh một chút không?"

"Ách, thứ tôi thích chắc anh Viên không thích đâu… Tôi nghĩ, mình không có gì để giới thiệu cho anh." Sở Tự cảm thấy đời sống của Viên Tự thực khỏe mạnh, mình không nên phá hư.

Lần này Viên Tiệp ngừng một lúc lâu mới đáp lại: "Anh thực không thú vị, đúng không?"

Sở Tự đang cùng nhóm blogger tán gẫu hăng say, thật lâu sau mới nhìn thấy tin nhắn Viên Tiệp gửi qua, vừa xem nội dung thì lập tức lo lắng trả lời lại: "Không phải a anh Viên, đang êm đẹp sao tự dưng anh lại nghĩ vậy?"

Tuy thói quen cuộc sống của Viên Tiệp hoàn toàn bất đồng với cậu, thế nhưng Sở Tự thật sự không hề cảm thấy đối phương nhàm chán hay có vấn đề gì cả….

Này trong mắt cậu chỉ là tính cách cùng thói quen của mỗi người mỗi khác mà thôi.

Sở Tự thực không hiểu vì sao Viên Tiệp lại nảy sinh ra suy nghĩ như vậy.

"Không có gì, chỉ là đột nhiên cảm thấy so với em, anh thực lạc hậu. Có thể là vì anh ít tiếp xúc với xã hội." Viên Tiệp từ nhỏ đã chín chắn hơn hẳn đám bạn đồng lứa, có thể cùng các vị trưởng bối trò chuyện hăng say.

Bắt đầu từ khi hôn ước được định ra, Viên Tiệp đã xem Sở Tự là bầu bạn mà đối đãi, cho dù tính cách đối phương hoàn toàn khác biệt, thậm chí là hoàn toàn tương phản. Anh vẫn cho rằng phương thức ở chung của bọn họ chính là khuôn phép hôn phu tiêu chuẩn, tới một độ tuổi nào đó, bọn họ sẽ kết hôn, sau đó cùng nhau đi trên một con đường… Thẳng tới khi Sở Tự quyết liệt muốn giải trừ hôn ước, Viên Tiệp mới nhận ra hóa ra hết thảy không hề giống như anh tưởng tượng…

Anh cũng chưa từng hiểu suy nghĩ của Sở Tự…

Những năm gần đây… anh vẫn luôn cho rằng vấn đề nằm trên người mình, cố gắng suy nghĩ mình rốt cuộc còn chỗ nào không tốt mà Sở Tự lại làm ra lựa chọn như vậy.

Mà kết luận cuối cùng của anh là—-

Có lẽ anh thực sự quá lạc hậu, căn bản không làm Sở Tự sinh ra ý nguyện cùng anh đi hết chặng đường đời này.

"Tin tưởng tôi đi anh Viên, sở dĩ anh không thể theo kịp tôi không phải bởi vì anh không thú vị mà là con người tôi luôn đi trước mọi người, lăn lộn trong giới giải trí lâu nên đã quen như vậy."Sở Tự không biết làm thế nào an ủi đối phương, chỉ đành ôm tư tưởng yêu già kính trẻ mà dỗ dành.

Xét về phương diện quân sự, Viên Tiệp thân là trung tướng trẻ tuổi nhất, hằng ngày tiếp xúc nhiều nhất chính là những ông cụ đã năm sáu mươi tuổi, tâm tính của anh căn bản không cần phải đi trước thời đại như cậu.

Chỉ có thể nói là… vòng tròn quan hệ bất đồng mà thôi.

Viên Tiệp không quá tin tưởng: "Thật sao?"

"Thật, tin tưởng tôi đi, anh tuyệt đối không Out chút nào cả, ha hả ~" Sở Tự ôm tâm tình tha thiết an ủi Viên Tiệp, bất quá cuối câu không hiểu sao tay run lên bấm ngay icon cười ha hả.

Sở Tự còn chưa kịp rút lại thì Viên Tiệp đã vui vẻ đáp lại một cái "ha hả ~".

Rõ ràng trong mắt Viên Tiệp chính là một đoạn nói chuyện thực bình thường, thế nhưng không biết vì cái gì trong mắt Sở Tự lại quỷ dị tới không chịu nổi, Sở Tự liếc nhìn một cái, chỉ cảm thấy ánh mắt tổn hại nặng nề…

Mà Viên Tiệp căn bản không cảm nhận được trái tim bi thương của cậu lúc này.

"Đúng rồi anh Viên, hôm nay anh có chuyện gì không?" Sở Tự chỉnh sửa lại tâm tình một chút, sau đó thử kéo dài cuộc trò chuyện, Viên Tiệp hôm nay có chút không bình thường, cứ một câu lại một câu, cứ như không thể kết thúc vậy.

Quả nhiên, Viên Tiệp đáp lại: "Có."

"Chuyện gì?"

Lần này Viên Tiệp đáp có hơi chậm, qua hồi lâu Sở Tự mới nhận được tin trả lời: "Chiều nay phi thuyền của anh có lẽ sẽ về tới Đế tinh, Tiểu Tự, anh có thể mời em ăn bữa cơm không?"

"….. tất nhiên là được rồi." Hô hấp Sở Tự cứng lại, cúi đầu nhìn vào khoảng không.

Đã mười mấy năm rồi không gặp Viên Tiệp.

Đối với hành động quyết liệt hủy bỏ hôn ước mà không hề báo trước một tiếng, hoàn toàn không lưu mặt mũi cho đối phương, đồng thời cũng dồn đối phương vào đường cùng, dùng lý do không thể hủy bỏ hôn ước mà bỏ nhà đi của mình ngày xưa, Sở Tự kỳ thực vẫn rất áy náy… giờ phải đối mặt với đối phương, cậu quả thực có chút lo lắng…

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!