Thông qua hình chiếu trong phòng nhìn biểu hiện xuất sắc của Tô Khuyết, Lâm Khinh Vũ hận tới nghiến răng nghiến lợi, nghĩ thế nào cũng không hiểu được Tô Khuyết nổi danh là bình hoa di động sao đột nhiên lại diễn xuất tốt như vậy, tuy không thể nói là xuất sắc, thế nhưng đóng phim thần tượng là dư dả.
Thế nhưng ngoài mặt Lâm Khinh Vũ vẫn không tỏ vẻ gì, vẫn lạnh lùng thản nhiên nói: "Tề tổng—–"
"Khinh Vũ à, em thấy không… lần này diễn xuất của Tô Khuyết thực sự không tồi, so với biểu hiện của em vừa nãy còn tốt hơn không ít." Tề Dự dần dần hồi phục khỏi phút chấn động, ngón trỏ gõ gõ nhẹ mặt bàn, có chút ám muội nói.
Lâm Khinh Vũ hận Tô Khuyết thấu xương, thế nhưng ngoài mặt vẫn phải tỏ ra lạnh nhạt: "Quả thực rất tốt, Tô tiền bối không hổ là tiền bối, trước kia vẫn luôn đùa giỡn, chỉ cần tiền bối nghiêm túc, đám người mới chúng ta quả thực không thể so sánh."
Ở trước mặt Tề Dự, Lâm Khinh đóng vai một thánh nam lạnh lùng cấm dục… trong lòng chỉ có mỗi người yêu Đàm Thành, không có người đàn ông nào khác có thể lọt vào mắt.
Vì thế, cậu ta đồng dạng cũng không thể tỏ ra lưu tâm tới tài nguyên.
"Kia em nói xem, nếu tôi giao vai nam chính của "ánh trăng nói dối" cho Tô Khuyết thì thế nào? Thoạt nhìn hiệu ứng khi cậu ta đóng nghiêm túc cũng không tệ lắm." Tề Dự hứng thú nhìn Lâm Khinh Vũ, thử hỏi.
Lâm Khinh Vũ suýt chút nữa không thể giữ vững, thế nhưng vẫn cố chống đỡ: "Tề tổng là người đầu tư, tự nhiên nói gì thì chính là cái ấy, Tô tiền bối lần này thực sự nghiêm túc, thử kính phát huy thực đặc sắc, tin tưởng nếu tiền bối đóng vai chính thì hiệu quả của bộ phim nhất định rất tốt."
"Chính là, trước đó tôi đã đáp ứng em rồi a, Khinh Vũ…" Tề Dự nhìn Lâm Khinh Vũ, mỉm cười ám muội.
Lâm Khinh Vũ hơi nhíu mày, bất quá vẫn là bộ dáng lạnh nhạt.
Tề Dự hứng thú đánh giá Lâm Khinh vũ: "Thiên phú của em tốt hơn Tô Khuyết nhiều, chính là trước kia vẫn luôn làm người đóng thế nên bị mai một, nếu em có nhiều tài nguyên như Tô Khuyết cùng cơ hội rèn luyện, tôi tin tưởng tương lai em nhất định có tiền đồ hơn loại bình hoa như Tô Khuyết nhiều, thế nhưng nếu em vẫn không chiếm được cơ hội thì…"
Tề Dự chỉ nói một nữa liền không nói nữa.
"Tề tổng nói vậy là có ý tứ gì?" Lâm Khinh Vũ nhíu chặt mi, trong giọng nói lạnh nhạt lộ ra chút cảnh giác.
Tề Dự nhìn chằm chằm Lâm Khinh Vũ, từng câu từng chữ nói: "Tôi muốn gì em hẳn biết rất rõ, Khinh Vũ, chia tay với Đàm Thành thì vai nam chính lập tức là của em, không ai có thể giành được."
Lần đầu tiên gặp Lâm Khinh Vũ, Tề Dự vì say rượu mà nhầm lẫn Lâm Khinh Vũ là Tô Khuyết mà có chút vô lễ. Khi đó Lâm Khinh Vũ tát mạnh một cái lập tức làm gã tỉnh rượu… Sau đó Tề Dự liền chú ý tới người đóng thế nhỏ bé tuy có dung mạo không hề xuất sắc nhưng vẫn luôn cố gắng làm việc này, tiếp đó gã biết Lâm Khinh Vũ chính là bạn trai của Đàm Thành…
Nhìn Lâm Khinh Vũ vẫn luôn lẳng lặng vì Đàm Thành mà trả giá, thế nhưng Đàm Thành lại cứ luôn do dự nhớ thương người đại diện cũ. Lần đầu tiên trong đời Tề Dự cảm nhận được đau lòng, gã thực muốn ôm đối phương về rồi che chở dưới cánh chim của mình.
Mỗi khi thấy ánh mắt chuyên chú chỉ nhìn về phía Đàm Thành, Tề Dự nghĩ nếu trong ánh mắt chuyên chú kia là hình ảnh của chính mình thì tốt biết bao nhiêu.
Tề Dự từng bao dưỡng rất nhiều thú cưng, thế nhưng người làm gã nảy sinh tình cảm thực sự thì chưa từng có.
Kể từ đó, Tề Dự rốt cuộc không thể từ bỏ Lâm Khinh Vũ.
"Nếu tôi không đồng ý thì sao? Tề tổng định làm thế nào? Muốn dìm tôi xuống à?" Lâm Khinh Vũ lạnh lùng trừng Tề Dự.
Tề Dự thấy vậy thì bật cười, bất quá nụ cười của gã tràn đầy nguy hiểm: "Dìm? Khinh Vũ, tôi làm sao có thể làm vậy… Thế nhưng sự nghiệp của Đàm Thành có bị đả kích hay không thì không nhất định."
"Đàm Thành là ảnh đế, Tề tổng có thể làm gì chứ?" Nhắc tới Đàm Thành, sắc mặt Lâm Khinh Vũ lập tức khẩn trương.
Tề Dự nhún vai cười cười: "Em cứ xem xem, tôi rốt cuộc có thể làm gì anh ta."
Mấy chuyện uy hiếp thế này, Tề Dự thực quen thuộc.
"Tôi quyết không thỏa hiệp, Tề tổng, anh hẳn nên biết, tôi sẽ không dùng chuyện kia để giao dịch, đừng ép tôi hận anh." Lâm Khinh Vũ phẫn nộ nhìn Tề Dự, hốc mắt đỏ ửng.
Tề Dự vẫn mỉm cười: "Tuy em không thỏa hiệp nhưng người bạn trai do dự không quả quyết của em thì không nhất định a Khinh Vũ."
"Sẽ không, tôi sẽ không thỏa hiệp, Đàm Thành lại càng không, tôi tin tưởng tình yêu của mình!" Kỳ thực trong lòng Lâm Khinh Vũ đang rất lo lắng, bất quá vì duy trì hình tượng đã đặt ra để công lược Tề Dự, Lâm Khinh Vũ vẫn phải quăng ra những lời này rồi không hề quay đầu lại bỏ đi khỏi phòng làm việc của Tề Dự.
Nhìn theo bóng dáng Lâm Khinh Vũ, quyết tâm muốn sở hữu người này lại càng tràn đầy hơn.
Gã không nghĩ tiền tài có thể đổi lấy tình cảm thực sự, chỉ có người như Lâm Khinh Vũ sau khi đoạt được tới tay rồi mới đáng để gã trả giá bằng chân tâm….
Lâm Khinh Vũ cao ngạo rời khỏi phòng làm việc của Tề Dự, bất quá lúc ra tới bên ngoài thì tâm tình của cậu ta không thể nào lãnh tĩnh như sắc mặt. Người đàn ông Tề Dự này làm người ta có cảm giác không thể nắm bắt, Lâm Khinh Vũ căn bản không thể phỏng đoán hay nắm bắt tâm tư của anh ta.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!