005. Đưa vào động phòng.
Trong phòng yên tĩnh mấy giây, ngay cả Long Chính Đức – người từ đầu đến giờ không tham gia bàn luận cũng quay đầu nhìn sang.
"Xác chết là cô dâu á?" Giang Hàn Tuyết trợn tròn mắt: "Trời ơi, chẳng lẽ cậu gặp phải minh hôn rồi? Bộ phim [Cô Dâu Ma] mà tôi đoạt Ảnh hậu cũng thuộc thể loại kinh dị đó, nhưng lúc kiểm duyệt còn phải sửa thành người thường đấy."
Lăng Dạ không phản ứng với mấy lời vớ vẩn của cô ta, nhưng nhờ câu nói đó, mọi người chỉ dùng ánh mắt đồng tình nhìn y, không hỏi thêm gì nữa.
Lăng Dạ thầm thấy may mắn, đỡ phải để bọn họ biết "cô dâu" kia là xác chết nam.
Sau khi mọi người cơ bản giới thiệu xong tình hình liền lên kế hoạch trốn khỏi ngôi làng kỳ quái này.
Họ chỉ có bảy ngày, tốt nhất là hai ngày đầu làm quen với môi trường, đồng thời tìm ra quy tắc.
Hà Gia Trân và Đồng Vĩ Chí được giao nhiệm vụ chuẩn bị một số vũ khí tự vệ cùng hương đèn. Hạ Yến Lệ và Long Chính Đức phụ trách thăm dò địa hình, vẽ ra bản đồ sơ bộ của thôn trang. Còn Lăng Dạ và Giang Hàn Tuyết bị phân công nhiệm vụ khám phá quy tắc, bổ sung các từ khóa quan trọng.
Lăng Dạ là người duy nhất từng thấy từ khóa vượt ải, để nhiệm vụ này cho y là hợp lý. Chỉ có điều, Giang Hàn Tuyết rõ ràng bám theo chỉ để tiếp tục làm bình hoa di động.
Y cũng hết cách, trời vừa sáng đã phải dẫn cô ta quay về căn nhà lúc nhập mộng tỉnh lại.
Trong sân có một ông lão đang nằm trên ghế trúc, nhắm mắt tắm nắng. Tay ông cầm quạt mo phe phẩy, hiển nhiên vẫn chưa ngủ.
Giang Hàn Tuyết có chút sợ hãi, dù biết đây đều là NPC, nhưng những thứ nơi này dù sao cũng không phải con người, đối mặt trực tiếp vẫn khiến cô ta rợn tóc gáy.
Lăng Dạ lại bước vào như thể đây là sân nhà mình, đi đến bên cạnh ông lão, lên tiếng: "Ông nội."
Ông lão mở mắt ra: "Về rồi à?"
"Vâng, cháu về rồi ạ." Lăng Dạ cầm ấm trà trên bàn tre, rót một chén đưa cho ông.
Ông lão nhận lấy, vừa định uống thì thấy Giang Hàn Tuyết đang đứng ở cửa, liền đặt chén trà xuống.
"Tiểu Lăng, đêm qua là đêm động phòng hoa chúc của cháu. Vậy mà cháu lại chạy ra ngoài cả đêm không về, giờ còn dẫn về cái loại đàn bà lăng nhăng này là sao?"
Giang Hàn Tuyết vốn đang hơi sợ, nghe ông lão dám mắng mình – minh tinh được mọi người nâng như nâng trứng – thành "đàn bà lăng nhăng", lập tức nổi đóa.
"Này, cái đồ già không biết xấu hổ kia, ông mắng ai lăng nhăng đấy!"
Thấy hai người sắp lao vào đánh nhau, Lăng Dạ vội đẩy Giang Hàn Tuyết ra ngoài sân rồi đóng cửa lại. Giờ nhiệm vụ quan trọng là moi tin tức từ NPC, không thể để cô ta phá hỏng.
"Ông nội, người đừng để ý tới cô ta, cháu với cô ta không có quan hệ gì hết."
Ông lão xoa đầu Lăng Dạ, hiền từ: "Cháu đã kết hôn rồi, lời này nên nói với phu quân cháu mới phải."
"Phu quân?" Lăng Dạ nghi ngờ lỗ tai mình.
Xác chết đêm qua đúng là nam thật, nhưng tại sao đối phương lại thành "phu quân" y được?
"Đúng vậy, là cháu tự mình nằng nặc đòi gả mà."
Vừa nói, ông lão vừa lấy ra một tờ hôn thư đưa cho y xem.
Nó không giống hôn thư bình thường mà trông giống lời thề son sắt của thiếu nữ dành cho người mình yêu.
[... Lấy nhật nguyệt làm minh chứng, lấy trời đất làm gương soi, lấy quỷ thần vạn giới làm nhân chứng, lấy ba hồn bảy phách làm sính lễ. Hôm nay gả cho họ Lục, nguyện đời đời kiếp kiếp làm vợ.]
Lăng Dạ cảm thấy như bị thiên lôi giáng trúng, nhưng vẫn cố giữ tỉnh táo.
Y tự an ủi: chỉ là vai trò trong trò chơi thôi mà. Nhưng khi nhìn mấy dòng chữ dưới tờ hôn thư "Phu: Lục Minh Trạch, Thê: Lăng Dạ", y vẫn cảm thấy chói mắt.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!