Chương 11: (Vô Đề)

011. Cuối cây cầu.

Quả nhiên, kim la bàn chỉ về phía Lăng Dạ.

Mọi người: "......"

Lăng Dạ chợt nghĩ ra điều gì đó, nói: "Tự cậu cầm la bàn hỏi, liệu có chính xác không?"

"Cũng đúng ha." Hà Gia Trân gãi gáy.

"Hôm nay là ngày thứ tư rồi, chúng ta vẫn nên lên đường thôi." Hạ Yến Lệ nói.

"Đúng đúng đúng, mau rời khỏi cái chỗ quỷ quái này, tôi không muốn ở thêm một phút nào nữa." Đồng Vĩ Chí nói, rồi như nhớ ra điều gì đó, "Ra khỏi đây rồi, không phải sẽ không chết ở thế giới thực sao? Tôi mà tỉnh lại, nhất định phải xử con tiện nhân ở tiểu khu Nghệ Hải đó!"

Người mà Đồng Vĩ Chí nhắc chắc chắn là cô gái đã đánh chết hắn bằng gậy.

Nhưng Lăng Dạ lại vô cùng kinh ngạc, bởi vì tiểu khu Nghệ Hải chính là nơi y đang sống, mà nơi đó là khu cao cấp gần Học viện Nghệ thuật Đế Đô, chỉ có một tòa nhà duy nhất.

Lăng Dạ biết nếu hỏi thẳng sẽ gây nghi ngờ, bèn nói lái đi: "Cậu thôi bốc phét đi, tiểu khu Nghệ Hải là khu cao cấp, shipper không thể vào được đâu."

"Giao hàng bình thường thì không vào được, nhưng tôi giao nguyên một con heo vừa mổ xong, bảo vệ ngoài cổng không khiêng nổi, nhờ tôi giúp đưa vào."

Đồng Vĩ Chí nhớ lại hôm đó, "Tôi sao lại không nhận ra con tiện nhân ở phòng 702 là đồ b**n th** sớm hơn chứ. Ai là con gái bình thường lại ba ngày đặt một con heo nguyên con chứ?"

Đồng tử Lăng Dạ co lại, cả người đông cứng.

Phòng 702 chính là căn hộ đối diện nhà y!

Hơn nữa, hàng xóm đó là đàn ông, sinh viên của Học viện Nghệ thuật Đế Đô.

Chẳng lẽ là bạn gái hắn?

Sao y chưa từng thấy lần nào?

Lăng Dạ trong lòng rối bời, là Đồng Vĩ Chí đang nói dối, hay hàng xóm của y là kẻ giết người?

Người hàng xóm đó mới chuyển đến hơn ba tháng, Lăng Dạ chắc chắn rằng chưa từng thấy có cô gái nào ra vào tầng này. Không lẽ bị giam giữ rồi?

Càng nghĩ y càng thấy kỳ quặc.

Những chuyện khác y không quan tâm, nhưng nếu hàng xóm – mà chỉ có hai hộ – là kẻ giết người, thì y thật sự không thể yên tâm nổi.

"Chúng ta đi qua cầu, ra khỏi làng thì có thể quay về à?" Hà Gia Trân hỏi.

"Không rõ, nhưng muốn ra khỏi làng thì bắt buộc phải qua cầu." Hạ Yến Lệ nói: "Cậu thử xem, cây cầu nào là an toàn nhất."

Hà Gia Trân âm thầm cầu khấn trong lòng, nhưng lần này kim la bàn quay loạn xạ, không chỉ về hướng nào cụ thể cả.

"Là ý gì vậy?"

"Chắc là không có cái nào an toàn cả."

Trái tim mọi người đều lạnh đi một phần.

Lăng Dạ nói: "Hỏi theo cách khác đi. Ví dụ như: Tôi nên đi qua cây cầu nào?"

Hà Gia Trân làm theo lời y, lần này kim la bàn thật sự dừng lại ở một hướng.

Long Chính Đức nhìn bản đồ, lạnh lùng nói: "Hướng cầu Địa."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!